Sau ngày hôm đó, Chương Hồi và Kinh Linh đều trở về bận rộn với sinh hoạt của từng người.
Kinh Linh không thể quên được buổi đêm trên sân thượng kia, Chương Hồi kéo anh dán vào lồng ngực hắn, dẫn dắt anh chuyển động trong màn đêm yên tĩnh.
Kinh Linh phát hiện ra anh có chút tham lam đối với cái ôm của Chương Hồi, hắn tựa như một bức tường cản gió, hay như là một nơi để trở về.
Nơi đó anh có thể quên hết mọi thứ, quên đi xấu hổ, quên đi thế gian, là nơi anh có thể khóc, có thể say mê.
Điều khiến anh chìm sâu vào không đơn giản chỉ là màn đêm, mà là cái ôm ấm áp của người kia.
Anh cảm nhận được quan hệ giữa mình và Chương Hồi đã thân mật thêm một chút nhưng anh lại không thể nói rõ điều đó là gì, nó luôn mang lại cảm giác kỳ diệu, thật mông lung mà cũng lại mơ hồ như mê mang sau khi tỉnh dậy khỏi một giấc mộng dài, hay như được trở về tổ ấm sau khi vượt qua trăm suối ngàn đèo.
Nhưng anh nghĩ, ít nhất bọn họ bây giờ đã là bạn bè như những ao ước không biết bao nhiêu lần trong quá khứ của anh.
Anh có thể được đứng nói chuyện bên cạnh hắn, có thể bớt thời gian trong sinh hoạt bận rộn để cùng ăn một bữa cơm, có thể nhận được một cái ôm vào khoảnh khắc bản thân yếu đuối cần an ủi, cũng có thể nói chuyện với hắn, nhìn hắn nở nụ cười với mình.
Đây là điều mà Kinh Linh không dám cầu nguyện trong quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-den-tu-mot-nguoi-dan-ong-xa-la/273649/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.