“A Hồi, khoa các anh không được hát song ca, anh phải nghĩ cách đi, không thì khoa Kiến trúc các anh không có tiết mục đâu.”
Mạnh Lị Tầm có chút bất đắc dĩ mà cười nhìn Chương Hồi, hai người nói về các nội dung các tiết mục văn nghệ vừa được duyệt buổi sáng.
“Khoa bọn anh đã cố gắng lắm rồi, mới tập song ca nam nữ thôi mà đã mất bao nhiêu thời gian.”
Chương Hồi cũng bất đắc dĩ mà cười vỗ trán. “Đây là trình độ tốt nhất rồi đấy.”
Mạnh Lị Tầm nhéo nhéo tay Chương Hồi tỏ vẻ an ủi. “Anh cũng không cần phải áp lực quá, hát cũng được thôi, nhưng mà hình thức thì sẽ không được mới mẻ, cũng chẳng thể để cho khoa các anh không có tiết mục nào được. Thôi, nếu không thể thì cứ hát vậy.”
“Để anh về bàn bạc lại đã, xem mọi người có ý tưởng gì mới không.”
Khi Chương Hồi trở lại khoa thì mở một cuộc họp nhỏ với đại diện hội học sinh của khoa, có liên quan đến tiết mục văn nghệ của khoa bọn họ trong lễ hội văn hoá.
Vốn dĩ tiết mục của khoa bọn họ là màn song ca bài “Hoa Hồng Đỏ”(1) của Trần Dịch Tấn, nhưng chỉ là một nam một nữ hát, dù hát tốt thì cũng vẫn cảm thấy xấu hổ, nếu tìm thêm vài người múa phụ hoạ đằng sau thì lại càng gượng gạo hơn.
Chương Hồi cũng rất đau đầu không biết phải thay đổi tiết mục của bọn họ thế nào, sau đó một sinh viên người Quảng Đông trong hội học sinh đưa ra một ý kiến.
“Ây Chương Đẹp Trai, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-den-tu-mot-nguoi-dan-ong-xa-la/273644/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.