“Em tên là Kinh Linh, Kinh trong bụi gai, Linh trong ba nét thủy.”
Kinh Linh như đang trải qua một cuộc độc thoại, không biết vì sao, căn phòng rất ấm áp nhưng tay chân anh đều lạnh như băng.
Anh không dám nhìn vào mắt Chương Hồi, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại xấu hổ như thế, nhưng niềm vui sướng len lỏi trong cảm xúc ngại ngùng lại khó có thể kiềm lại được.
“Phụt… Ngại quá, không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy tên cậu thật dễ nghe.”
Chương Hồi cười thoải mái, là kiểu cười thả lỏng vui vẻ.
Đây chính là cảnh tượng Kinh Linh đã mơ thấy bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào anh có thể níu giữ lại được.
“Kinh Linh… Tinh linh(1) … Ha ha…”
(Kinh Linh (荆泠, Jīnglíng) đọc giống Tinh linh (精灵, jīng líng)
Tựa như đàn anh đàn em nhiều năm chưa gặp nhau, Chương Hồi vô cùng thả lỏng, không hề mang biểu tình ngại ngùng khó xử nào.
“Vâng… Đàn anh Chương…”
Kinh Linh vốn muốn hơi mỉm cười để giảm bớt căng thẳng, nhưng anh chợt nhớ tới việc mình đã say xỉn như một trò hề bị bày ra trước mặt Chương Hồi, anh nghẹn khuất đến mức cười không nổi.
Anh đã tưởng tượng tới rất nhiều viễn cảnh, rất nhiều dáng vẻ có thể khiến Chương Hồi nhớ kỹ, có lẽ không cần phải quá đẹp đẽ nhưng ít ra vẫn còn có thể diện.
Giờ thì hay rồi, Chương Hồi có thể nhớ rõ anh, nhưng lại là nhớ về một kẻ say khướt trong quán gay bar.
Nghĩ đến đây, Kinh Linh càng cảm thấy khó chịu.
“Đêm qua… Làm phiền anh rồi.”
Kinh Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-den-tu-mot-nguoi-dan-ong-xa-la/273640/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.