Sau khi Mạc Thần Trạch kết thúc cuộc họp đã gửi một tin nhắn thoại cho Huân Tiểu Khả.
[Đại Mạc]: Đang làm gì vậy?
[Tiểu Khả]: Lên mạng tra tài liệu, anh hết bận rồi sao?
[Đại Mạc]: Ừm, vừa rồi là cuộc họp cuối cùng của hôm nay, cho nên… Em có muốn tiếp tục gọi video không?
Mạc Thần Trạch nghĩ đến người trong lòng cố ý đặt tranh ghép của hai người bọn họ ở chỗ dễ thấy, không khỏi ngứa ngáy.
Ai ngờ Huân Tiểu Khả lại từ chối.
[Tiểu Khả]: Không.
Mạc Thần Trạch ngẩn ra, chẳng lẽ là bởi vì lúc trước nói chuyện quá lố rồi?
Không đợi anh suy nghĩ ra lý do, Huân Tiểu Khả đã liên tiếp gửi tới mấy tin nhắn.
Mạc Thần Trạch vừa nghe xong một giây đã nhanh chóng tắt đi, sau đó động tác nhanh chóng tìm tai nghe cắm vào, lại quý trọng mở phím phát lại.
Đoạn ghi âm tổng cộng chỉ có hai mươi giây ngắn ngủi, bị Mạc Thần Trạch phát đi phát lại không biết nghe bao nhiêu lần.
Nghe đến khi anh cười tươi như bông hoa.
[Đại Mạc]: Sao đột nhiên nghĩ đến việc gửi cho anh loại lời tình cảm thế này?
Phải mất vài giây người đối diện mới gửi lại tin nhắn, Mạc Thần Trạch chỉ dựa vào tưởng tượng đã giống như có thể nhìn thấy Huân Tiểu Khả đang xấu hổ.
[Tiểu Khả]: Hai chúng ta cùng nhau mất mặt, sẽ không xấu hổ, anh đừng có áp lực nhé.
Thế mà cô lại dùng phương pháp này để an ủi người có da mặt dày như Vạn Lý Trường thành như mình.
Mạc Thần Trạch mềm lòng, nhắm mắt lại, hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cung-toan-tieu-khu-deu-la-co-so-ngam-cua-toi/1066180/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.