Sau khi thuận lợi trở về tiểu khu, các côn sen tới đón tiểu khả ái nhà mình về nhà, cuối cùng chỉ còn lại mỉnh Cố Tiểu Khả, sau khi về nhà, cô thả mình xuống sô pha, ôm đầu gối cuộn tròn trên đó.
Trong nhà trống rỗng, vô cùng im ắng.
Rõ ràng mới xa nhau không lâu, nhưng đã bắt đầu thấy nhớ Mạc Thần Trạch.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Cố Tiểu Khả đứng dậy mở cửa.
Mạc Thần Trạch dựa ở ngoài cửa.
Khóe mắt Cố Tiểu Khả tức thì cay cay.
Hổ Nha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mạc Thần Trạch, ngẩng đầu lè lưỡi hồng nhạt ra ngoài, kêu gâu gâu hai tiếng.
“Cô giáo, chủ nhân nói muốn ở lại đây cùng cô, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, nên quyết định giả bệnh.”
Cố Tiểu Khả: “……”
Mạc Thần Trạch không thể ngờ đến lông xù nhà mình ngay từ đầu đã lật tẩy mình rồi, anh sờ nhẹ viền mắt, bắt đầu đóng kịch.
“Mắt anh hơi cay cay, không nhìn rõ đường……”
Cố Tiểu Khả dừng lại một lúc, cố gắng để diễn kịch cùng anh: “Vậy anh mau vào nhà ngồi nghỉ ngơi một lát.”
Hổ Nha lén lút liếc cái nhìn kinh bỉ, đi theo chủ nhân vào nhà, ngoan ngoãn cuộn tròn ở một bên, xem kịch.
Cố Tiểu Khả đưa cho Mạc Thần Trạch một chén trà kỷ tử, lại chuẩn bị khăn mặt nóng sạch sẽ cho anh đắp lên mắt.
“Đỡ chút nào chưa?”
Mạc Thần Trạch mỉm cười: “Chưa, vẫn còn cay và khó chịu.”
Thấy anh híp híp mắt trái, giống như vết thương cũ tái phát, rõ ràng biết rằng anh đang giả bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cung-toan-tieu-khu-deu-la-co-so-ngam-cua-toi/1066134/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.