Chương trước
Chương sau
Cảnh sát Hạ Hầu trợn mắt há mồm, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời: “…”
Anh ấy biết Mạc Thần Trạch rất lâu rồi, công việc của phụ huynh hai nhà thường hay qua lại, vì thế quen nhau từ nhỏ.
Nhưng Hạ Hầu để tay lên ngực tự hỏi, biết Đại Mạc nhiều năm vậy rồi, nhưng chưa từng nghe anh nói mấy lời cợt nhả như thế! Lại còn ở trước mặt cô gái anh thầm mến nữa chứ!
Đừng hỏi tại sao Hạ Hầu lại biết Mạc Thần Trạch thầm mến Cố Tiểu Khả, hỏi chuyện này là lại mất một màn hồi ức dài nửa tiếng mất, anh còn bắt người ta nghiêm túc thưởng thức tờ 1 tệ được ép plastic mà anh cẩn thận giữ gìn cơ mà.
Hạ Hầu rất kinh ngạc, sao Đại Mạc lại không biết xấu hổ thế chứ, thật sự theo đuổi được người trong lòng rồi hả?
Cố Tiểu Khả đã dần quen với mấy lời cợt nhả mà nam thần thường hay buột miệng nói ra rồi, nhưng vẫn hơi xấu hổ khi thấy cảnh sát Hạ Hậu đang hoá đá.
“Khụ,” Cô khẽ hắng giọng, nói lảng sang chuyện khác hỏi Hạ Hậu: “Anh vừa mới nói có mấy câu phải giải thích, là chuyện gì vậy?”
Hạ Hầu buông chén trà, nghiêm mặt trả lời: “Lần này giải cứu thành công con tin, ít nhiều cô và Đại Mạc, còn có Hổ Nha, góp công đầu.”
“Nhưng tôi không thể thông báo khen ngợi câu chuyện anh hùng hăng hái làm việc nghĩa của mọi người được, mà còn phải cố gắng che dấu công lao của mọi người.”
“Bời vì tôi nghi ngờ sau lưng kẻ bắt cóc cậu bé Dịch Văn Lạc có cả một tổ chức.”
“Chúng ta lần này giải cứu con tin quá nhanh, kẻ bắt cóc thất bại trong gang tấc, lợi ích gì cũng không đạt được, tổn thất nặng nề rất có thể sẽ tức điên.”
“Vì vậy tuỳ tiện tuyên dương công lao của mọi người có thể sẽ dẫn tới sự trả thù, để cố hết khả năng bảo vệ sự an toàn của mọi người, tôi sẽ xóa sạch mọi dấu vết về việc mọi người cung cấp manh mối, ngay cả cha mẹ Dịch Văn Lạc cũng sẽ không nói ra.”
“Cũng mong mọi người giữ kín, đừng nói chuyện này cho bất kì ai biết, tạm thời chỉ làm anh hùng sau màn thôi, chờ sau khi hốt gọn một mẻ bọn tội phạm này, nếu như mọi người đồng ý, bên cục có thể sẽ tiến hành công khai biểu dương mọi người trên website chính thức.”
Mạc Thần Trạch và Cố Tiểu Khả nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Cố Tiểu Khả cười đáp: “Chúng tôi giúp Lạc Lạc cũng không phải để nổi tiếng, đối với tôi mà nói, phủi sạch mối liên hệ ngược lại mới là chuyện tốt.”
“Cho dù sau này chân tướng rõ ràng, toàn bộ tội phạm đều thuận lợi bị tóm, cá nhân tôi cũng không muốn được công khai biểu dương.”
“Nếu như có thể, chờ tới lúc ấy, xin phụ huynh của Lạc Lạc tặng cho đội hoa hướng dương một tấm cờ thưởng là được, những người bỏ công sức thật sự là nhóm hỗ trợ đáng yêu ấy cơ.”
Mạc Thần Trạch cũng tiện thể nói ra một yêu cầu nhỏ: “Cờ thưởng tốt nhất là làm hình hoa hướng dương, bọn nhóc rất thích hình này.”
“Vậy thì được.” Hạ Hầu cười gật đầu, “Chờ tới khi kết thúc vụ án, tôi sẽ đề xuất với đồng chí Dịch Bác Văn.”
Cảnh quan Hạ Hầu còn có việc phải đi, anh ấy đứng dậy chuẩn bị tạm biệt, Cố Tiểu Khả tiễn anh ấy tới cửa, muốn nói lại thôi.
“Còn có chuyện gì sao? Chuyện tôi có thể trả lời cô được thì nhất định sẽ trả lời hết.”
Cố Tiểu Khả bèn mở miệng hỏi thẳng luôn: “Bà giúp việc nhà họ Dịch ấy, có nói thật không?”
Cô hỏi vậy, nghĩa là có chuyện không tin tưởng.
Hạ Hầu hơi giật mình, Cố Tiểu Khả thế mà lại nghi ngờ lời nói dối của cô giúp việc, dù sao thì từ lời khai của người giúp việc, logic của bà ta hoàn toàn kín kẽ.
Đuôi mày anh khẽ nhướng cười, chẳng nói đúng sai, chỉ trả lời Cố Tiểu Khả: “Dịch Bác Văn đã sa thải bà giúp việc ấy rồi.”
Cho dù bà ta có nói dối hay không, có phải đồng loã hay không, chuyện bà ta làm việc thất trách là sự thật không thể thay đổi, phụ huynh có rộng lượng thế nào cũng không thể để bà ta tiếp tục chăm sóc con mình được.
Nghe cảnh quan Hạ Hầu trả lời vậy, trong lòng Cố Tiểu Khả vốn cũng đã dự đoán trước, nên không hỏi tới cùng.
Anh chàng tổng tài cợt nhả nào đó lén ngắm khuôn mặt đang ngủ xinh đẹp của cô nàng cả một đêm, vẫn chỉnh trang lại thần thái sáng láng để đi làm ‘kiếm tiền nuôi gia đình’ rồi, không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại còn như cắn thuốc tăng lực uống máu gà, dáng đi vẫn oai phong lắm.
Dù sao thì nhanh thôi, người nào đó sắp có danh phận rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Cố Tiểu Khả mở cửa hòm thư, thấy trong hòm thư nhà mình có một kiện hàng.
Kiện hàng bọc rất kín, bao cả bốn góc, không nhìn ra bên trong đựng thứ gì, chỉ viết trên mặt hộp bốn tiếng kính cẩn “Cố Tiểu Khả nhận”, cũng không đề thông tin người gửi.
Cố Tiểu Khả cầm kiện hàng vào nhà, lắc lắc, rồi đặt trước chóp mũi ngửi.
Má ơi, cái mùi này chẳng lẽ là…
Cô nhanh chóng mở ra, thứ đập vào mắt là tiền giấy xếp thành chồng, từng tờ tiền đỏ au nom vô cùng phấn khởi.
Cố Tiểu Khả đếm, có đủ 10 xấp, cũng là đủ 100 nghìn tệ!
Tiền từ trên trời rơi xuống –
Cố Tiểu Khả tìm kiếm, phát hiện ra đáy xấp tiền có đè lên một tấm thẻ, trên đấy có viết:
[Ơn cứu mạng không biết đền đáp sao cho đủ, có chút lòng thành, mong cô nhận lấy.]
Lật tấm thẻ, mặt sau tấm thẻ có phần tùy hứng viết: [Xin đừng trả lại, trả lại chúng tôi cũng không nhận.]
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô chỉ đoán một chút là đã luận ra được số tiền cảm ơn này rốt cuộc là ai lén lút bỏ vào trong hòm thư của mình, cho dù cảnh sát Hạ Hầu không nói, nhưng cô dẫu sao cũng từng xuất hiện ở biệt thự nhà họ Dịch, phụ huynh chỉ cần thông minh một chút căn cứ vào dấu vết để lại sẽ đoán được ân nhân cứu mạng là ai.
Cố Tiểu Khả gửi WeChat cho nam thần, không biết cầm chỗ tiền này làm sao mới tốt.
Mạc Thần Trạch không nói nhận đồ, cũng không nói trả lại, mà đưa ra ý kiến khác, đề xuất nói: [Khoản tiền cảm ơn này là đội hoa hướng dương giành được bằng thực lực, để giữ bí mật chúng ta không thể chia tiền đều cho mỗi thú cưng được.]
[Hay là lấy danh nghĩa nhà trẻ, thành lập một quỹ từ thiện, chỉ chuyên dùng để giúp đỡ động vật, ví dụ như thu lưu chó mèo lang thang, cho chúng thức ăn, tiêm phòng và chữa bệnh, vv.]
Cố Tiểu Khả cảm thấy ý tưởng này rất hay, định chờ tới giờ học buổi chiều, hỏi lại ý kiến của đám thú cưng, xem chúng nó có đồng ý đóng góp khoản tiền lớn này làm từ thiện không.
Cố Tiểu Khả buổi sáng lên dạy lớp hoa anh đào, chiều dạy lớp hoa hướng dương.
Nhóm chó buổi tối làm việc, buổi sáng ngủ bù, buổi chiều đi học, cuối tuần nghỉ, mỗi ngày đều kín lịch, cuộc sống khá là phong phú.
Nhà trẻ mỗi khi tới buổi trưa đều trở nên cực kỳ náo nhiệt, lớp mầm, lớp chồi lại thêm cả trợ giảng Pitt ‘vàng’ nữa, mười một chú chó hùng dũng bao vây lấy cô giáo ở giữa, lông xù nhấp nhô, vô cùng vui mắt.
Chỉ là đối với Cố Tiểu Khả mà nói cái gánh nặng này rất ngọt ngào, bởi vì đám thú cưng tôi sủa một tiếng anh sủa một tiếng, thật sự là ầm ĩ muốn chết.
“Yên lặng nào!” Cố Tiểu Khả xoa lỗ tai, cố sức vỗ tay lấy sự chú ý của đám thú: “Trật tự -”
Đám thú cưng từng con một ngậm miệng, nhóc nào lén nói chuyện sẽ bị lớp trưởng Đao Đao vỗ chân lên đỉnh đầu, cũng phải ngoan ngoãn trật tự.
Lỗ tai Cố Tiểu Khả cuối cùng cũng yên tĩnh lại, thông báo: “Sau khi bàn bạc với các bạn trong nhóm hoa hướng dương xong, giờ có một tin tốt muốn thông báo với mọi người đây.”
[Tin tốt gì thế ạ?]
Nhóc nói leo là một chú Husky của lớp mầm hoa anh đào, tên là Điêu Điêu, rõ ràng là một chú chó, mà tính cách lại như một con vẹt vậy, rất thích nói chuyện.
Cố Tiểu Khả chọc chọc đầu cún của Điêu Điêu, nói tiếp: “Chúng ta sẽ thành lập một quỹ từ thiện chuyên dụng để giúp đỡ các động vật nhỏ.”
Điêu Điêu lại nói theo: [Quỹ từ thiện là gì ạ?]
“Cái này rất phức tạp, các em có thể không hiểu được, nói nôm na là chỉ cần có nhóm động vật nhỏ cần giúp đỡ, đều có thể chủ động tới xin trợ giúp của quỹ từ thiện, nhận được sự giúp đỡ.”
“Quỹ từ thiện do chủ của Hổ Nha đảm nhiệm chuyên môn công tác điều hành giúp đỡ, tôi phụ trách điều tiết bên trong, ngoài ra chúng ta còn phải chọn ra một hội trưởng nữa.”
“Sau này các em hay bạn của các em cần trợ giúp, đều có thể trực tiếp tới tìm hội trưởng để trình bày hoàn cảnh, để quỹ từ thiện bỏ tiền bỏ sức giúp đỡ vượt qua khó khăn.”
Thông báo vừa đưa ra, nhóm thú cưng lại bắt đầu xôn xao thì thầm to nhỏ.
[Wow, cái quỹ từ thiện này nghe có vẻ ngầu quá trời!]
[Đô Đô này, thế là cậu có thể yên tâm rồi nhé, mùa đông năm nay đám bạn chó ta của cậu không sợ thiếu đồ ăn thức uống đói bụng nữa rồi!]
[Ừ ừ, nhưng giờ chọn ai làm hội trưởng thì được nhỉ? Hội trưởng nghe oai thế không biết…]
[Tui cảm thấy tiền bối Hổ Nha vừa thông minh lại còn đáng tin, rất thích hợp làm hội trưởng đó.]
[Tui cảm thấy lớp trưởng Đao Đao chăm chỉ với có trách nhiệm nhất, cậu ấy mới hợp làm hội trưởng!]
[Không đúng không đúng, tui cảm thấy hội trưởng phải có liên hệ với tiền, nên chọn thầy Pitt ‘vàng’ mới đúng, hễ đề cập tới chuyện tiền nong, thì chẳng có chuyện gì có thể làm khó thầy cả!]
[Nghe nói điểm môn toán của tiền bối Đoàn Đoàn là cao nhất nhà trẻ luôn á…]
“Khụ khụ, các em trật tự tí nào, nghe tôi nói này,” Cố Tiểu Khả tuyên bố luôn, “Các bạn lớp chồi hoa hướng dương đã có công việc chính thức rồi, nên không tiện đảm nhiệm chức hội trưởng nữa.”
“Vì thế tôi định mời Pitt ‘đen’ đảm nhiệm vị trí hội trưởng, bởi vì cậu ấy không chỉ biết tiếng mèo, còn có thể nói tiếng chó, cũng hiểu được hết ngôn ngữ của loài người, giao tiếp không trở ngại gì, còn có kinh nghiệm làm việc phong phú, quen biết nhiều bạn bè, là bạn thích hợp nhất để làm hội trưởng.”
“Các em cảm thấy thế nào?”
Nhóm thú cưng lại nhao nhao thảo luận.
[Nghe nói Pitt ‘đen’ là đại ca của thầy Pitt ‘vàng’ đấy, đánh lộn ghê cực luôn, mấy đứa bay trên trời lão ấy cũng bắt xuống đánh một trận á, chọn lão ấy tui hơi sợ ý.]
[Ừ ý, tui còn nghe nói lão ấy lúc ở đại hội thể thao nhảy cao ơi là cao ấy, đến cả lớp trưởng Đao Đao cường tráng nhất cũng thua á.]
[Nếu cậu ấy mà làm hội trưởng, có khi nào hôm nào cũng bắt nạt tụi mình không? Nghe nói thấy Pitt ‘vàng’ về nhà đến thở mạnh cũng không dám luôn á…]
“…” Cố Tiểu Khả dứt khoát hỏi lại: [Ai đồng ý bầu Pitt ‘đen’ làm hội trưởng thì giơ chân nào.”
Nhóm cún lớp chồi hoa hướng dương đã tiếp xúc với Pitt ‘đen’ mấy lần rồi, biết sự lợi hại của nó, không ai bảo ai mà giơ chân nhỏ lông lá của mình lên không hề do dự.
Nhóm lớp mầm hoa anh đào chỉ mới nghe giang hồ đồn đại về Pitt ‘đen’ thôi đã hãi rồi, cũng run lẩy bẩy giơ chân nhỏ lên theo.
“Tốt lắm, toàn bộ phiếu thông qua.” Cố Tiểu Khả cười híp mắt vẫy tay về phía cửa sổ, “Vào đi, chào hỏi mọi người cái nào, phát biểu chút cảm nghĩ nhận chức đi chứ.”
Một chú mèo đen linh hoạt nhảy vào từ ngoài cửa sổ, tay chân nhanh nhẹn nhảy liên tiếp mấy cái, tư thế oai hùng hiên ngang mà đứng trên bàn trà phòng khách, giơ chân lông đen tuyền, khí phách vỗ ngực mình, hứa hẹn: [Mọi người cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn tại chức một ngày, gọi cái đến ngay, có việc sẽ giúp!]
Phía dưới lặng ngắt như tờ, không có tiếng nào hùa theo, bầu không khí hiện trường tức thì trở nên rất gượng gạo.
Đao Đao không hổ là trùm bán hàng đa cấp, ông vua tẩy não, nhớ lại giọng điệu kích động của chủ nhân bình thường lúc xem thi đấu, giơ chân phải của mình lên, vung vẩy liên tục trên không trung, hét to: [Á chù hội trưởng ngầu vãi –]
Nhóm chó lớp mầm hoa anh đào đã quen với khẩu hiệu của lớp trưởng Đao Đao rồi, nhóm thú cưng lập tức như được uống máu gà, tất cả đều học theo động tác của Đao Đao, giơ chân chó lông xù lên, vung vẩy lung tung trên không trung.
Cả phòng khác lập tức vang lên tiếng hò hét liên tiếp:
[Á chù hội trưởng ngầu vãi –]
[Á chù hội trưởng ngầu vãi –]
[Á chù hội trưởng ngầu quá –]
Cố Tiểu Khả: “…”
Tại sao Đao Đao lại có thể học nói mấy câu thô tục thế này! Còn một phát dạy hết cả đám ở đây cùng nói tục nữa chứ!
Nói! Rốt cuộc là ai dạy em!!
Hổ Nha lặng lẽ đứng cách xa Đao Đao một bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.