Có lẽ vì mới thành mèo, Diệp Chi Lan còn chưa thích ứng được nên ngủ dậy khá muộn. Lúc cô mở mắt, mặt trời đã gần chạm đỉnh rồi, ấy vậy mà anh trai phản diện nào đó vẫn nhàn nhã ngồi bàn máy tính thưởng trà.
Thẩm Dật Thành đi mua thú nuôi vào một ngày ngẫu nhiên trong tuần, theo lý mà nói, hôm sau anh vẫn phải đi làm mới đúng, nhưng không. Vừa thấy Diệp Chi Lan tỉnh, anh liền ngoắc ngón tay.
“Chi Chi, lại đây.”
Diệp Chi Lan mơ màng quan sát, thấy có góc chăn gần chạm đất, cô bám vào đó để trượt xuống rồi, bốn chân bất quy tắc bước đến gần Thẩm Dật Thành.
Nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, cô tỉnh ngủ hẳn.
Rõ ràng hôm qua đã đi bằng bốn chân ổn rồi vậy mà mới ngủ một giấc, cô suýt chút nữa thì quên rằng mình là mèo.
Khi Diệp Chi Lan đã tới đủ gần, Thẩm Dật Thành nhấc cô lên bàn, trước mắt là một cái ipad to hơn cả người cô, và phía sau cái ipad là cái laptop to gấp hai lần nó.
Nhìn vào hình phản chiếu của mình, cô mới nhận ra vùng lông dính máu không biết đã được làm sạch từ lúc nào.
Màn hình sáng lên, hiện ra một loạt đồ dùng cho mèo, Diệp Chi Lan không khó để biết Thẩm Dật Thành muốn làm gì nhưng cô vẫn quay lại nhìn anh ngỏ ý không hiểu.
Thẩm Dật Thành đương nhiên không cho rằng một con mèo có thể hiểu được đồ điện tử, anh để ipad nằm xuống trước mặt cô.
“Thích cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cung-cua-phan-dien-la-mot-mieu-nu/3439741/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.