Ngày 19 tháng 8 năm 2004
Ngày hôm nay vẫn không nhận được thư của Khang Đằng.
Đã hơn hai tháng, không biết nguyên nhân là gì.
Vì sao lại biến thành như vậy chứ? Đến cùng tôi đã làm chuyện gì chọc giận anh ấy chán ghét cơ chứ?
Bản thân tôi cũng thật đáng ghét, lo được lo mất, hoảng hoảng hốt hốt, mỗi ngày chỉ cần rảnh rỗi sẽ nghĩ đến anh ấy, nghĩ đến đau cả đầu.
Tôi đã gửi mấy phong thư cho anh ấy, nhưng, có thể càng như vậy lại càng làm cho anh ấy phản cảm không?
Tôi biết tôi cần phải khống chế bản thân một chút, không nên nghĩ đến anh ấy nữa, cũng không nên lại quấy rầy anh ấy, thế nhưng hết cách rồi, nếu khống chế được bản thân bây giờ tôi đã không mất ngủ suy nghĩ thế này.
Tôi nghĩ, tôi thật sự thích anh ấy.
Không phải loại thích trước đây.
Là kiểu muốn yêu đương.
Là cảm giác ái mộ ngưỡng mộ của Aschenbach đối với Tadzio, một loại cảm giác chạm không khát vọng hoàn mỹ.
Ôi, nói như vậy, giống như tôi lại dát vàng trên mặt của mình.
Nhưng tôi, có lẽ là thật sự thích anh ấy?
Lẽ nào tôi cũng là người đồng tính luyến ái sao?
Sẽ không phải là Khang Đằng phát hiện tình cảm của tôi với anh ấy khác biệt với tất cả mọi người, cho nên anh ấy bỗng dưng mới ghét tôi như vậy chứ?
Tôi là dị loại, nhưng anh ấy không muốn làm dị loại, cho nên mới muốn tránh xa tôi, để không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cua-te-nhac-tu/1973989/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.