Khang Đằng:
Khi thư đến nơi, chắc anh cũng chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học nhỉ?
Không biết anh dự thi đại học nào, cũng không biết cuộc sống bây giờ của anh thế nào.
Em vẫn là rất nhớ anh.
Hôm nay em tính một lúc, đã hai năm trôi qua anh không gửi thư hồi âm cho em, em cũng từ bắt đầu là lo lắng đến sau này thì thích ứng, vui mừng duy nhất chính là, trước đây khi chúng ta còn liên lạc em đã để lại cho anh địa chỉ nhà em và số điện thoại, nếu có một ngày anh bỗng nhớ tới em, vẫn có thể liên lạc với em được.
Càng ngày em càng tin tưởng anh đang sống tốt, bởi vì chỉ có như vậy em mới có thể an tâm lại.
Nhớ tới lần đầu viết thư em ngu ngốc đột xuất còn cho là học sinh cấp ba đã là người lớn, đặc biệt là mỗi lần liên lạc với anh cũng có thể cảm nhận được anh giữa những hàng chữ thành thục, lúc đó cảm thấy anh đặc biệt lợi hại, em cũng muốn nhanh chóng lên cấp ba, nhưng bây giờ, em cũng đã là học sinh cấp ba, bây giờ em bằng tuổi anh ngày đó, có lẽ em vẫn dốt nát giống như trước, cũng không thành thục.
Học kỳ sau em sẽ lên lớp 11, chúng ta cũng là vào năm anh lớp 11 triệt để cắt đứt liên hệ.
Rất muốn hỏi anh một câu có nhớ tới em hay không, nhưng không có được câu trả lời của anh.
Trong hai năm qua, bởi vì không biết anh cụ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cua-te-nhac-tu/1973972/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.