Khang Đằng:
Bắt đầu từ phong thư này thật sự đã không còn cách nào gửi những bức thư của em ra ngoài nữa, anh tốt nghiệp, địa chỉ này từ đây chân chính mất hiệu lực.
Nhưng dẫu gửi hay không cũng không sao cả, em vẫn có thể tiếp tục viết, mọi người luôn nói trái đất tròn, em luôn cảm thấy có một ngày chúng ta có thể sẽ gặp nhau.
Con người của em chính là mù quáng lạc quan như vậy, nhưng có lúc cảm thấy vậy cũng đâu có gì xấu, ít nhất cho bản thân một tia hi vọng, anh nói xem có đúng không?
Thi đại học kết thúc, anh nhất định không thể chờ đợi được nữa chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới, sau đó anh sẽ có thế giới hoàn toàn mới, có môi trường sống mới, môi trường học tập mới, e rằng không lâu sau đó, ở trong sân trường đại học anh sẽ gặp được người khiến anh động lòng.
Thật ra rất kì lạ, nghĩ đến việc anh có thể sẽ yêu người khác, em cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ là có chút hơi mất mát, có thể là bởi vì em biết được anh không thích em?
Bởi vì biết anh sẽ không thích em, cho nên chỉ hy vọng anh có thể gặp được một người khác tốt với anh, thật lòng yêu anh, quý trọng anh, em đây có tính là "tình yêu to lớn" không? Ha ha ha em tự tâng bốc bản thân, anh đừng cười lời em nói.
Buổi trưa hôm nay khi về em theo thói quen đến kiểm tra hòm thư nhà em, thật ra em biết, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cua-te-nhac-tu/1973968/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.