Khang Đằng:
May quá hôm nay chờ được anh, không thì lần sau có lẽ phải chờ rất lâu.
Em phát hiện em bây giờ quả thực giống như người đưa thư, trước đây có thể gửi thư, hiện tại cũng chỉ có thể tự mình đưa tới, những bức thư đó anh đọc chưa?
Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, đây là năm đầu tiên anh sống ở đây phải không, thành phố anh từng sống có lẽ không lạnh như thế này?
Đưa khăn len quàng cổ cho anh không biết anh có quàng không, có lẽ là tùy sở thích của anh, nhưng mà em đây lại rất muốn tặng cho anh.
Lại đến sinh nhật anh, em thật sự rất vui vẻ, giá mà có cơ hội vào ngày sinh nhật của anh tự tay tặng quà cho anh, hai ba năm trước đều chỉ có thể tưởng tượng thấy bộ dáng của anh rồi vẽ, bây giờ nhìn lại những bức tranh đó, trẻ con đến không thể chịu được.
Đợi đến sang năm sinh nhật anh chúng ta cố gắng vui vẻ ăn mừng một chút có được không?
Kỳ thực em cần phải nắm chắc cơ hội này, thế nhưng ngày mai em có kì thi, vì có thể thi đại học sớm hơn một năm nên mỗi lần thi em nhất định phải hoàn thành thật tốt, cho nên không có cách nào có thể ở bên anh.
Kỳ thực em cũng hiểu rõ, anh không hẳn muốn có em ở bên.
Nhưng cũng không sao cả, con người của em rất có kiên nhẫn, một ngày nào đó anh sẽ chấp nhận em, đúng không?
Khang Đằng, hôm nay đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cua-te-nhac-tu/1973938/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.