Hôm ấy sau khi trò chuyện tán gẫu với nữ sinh Đinh, Triển Chiêu nhận ra Dương Lạc có chút kỳ lạ.
Đầu tiên là bê chăn gối chuyển về phòng mình ngủ, cũng không than phiền trong phòng nóng nực oi bức. Thường ngày tắm rửa xong đều chỉ mặc quần soóc để ngực trần mà chẳng kiêng kị, nhưng bây giờ lại tròng áo ngắn hoặc áo ba lỗ. Lúc ở phòng khách xem tivi dùng laptop làm việc, rõ ràng ghế salon có chỗ, lại đi ngồi trên thảm trải sàn, lại còn chọn góc cách xa cậu nhất, nếu không nữa thì, chính là chui về trong tổ chuột tự thân tự bận. Khi trông tiệm thì cũng là tình huống gần gần như vậy. Hơn nữa mỗi khi cậu nói chuyện với con chuột kia, cả ánh mắt lẫn vẻ mặt hắn đều có chút hờ hững né tránh, luôn dời khỏi ánh mắt của cậu, hỏi gì đáp nấy, chỉ trả lời ngắn gọn một hai từ đơn rồi lại im lặng, sau đó trực tiếp trở về phòng. Sau mười mấy ngày, những câu hai người nói với nhau thậm chí có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy rằng buổi sáng Dương Lạc vẫn bồi tiếp cậu luyện võ, nhưng không cùng cậu đối chiêu, chỉ đứng một bên tập chút quyền pháp tẩu bộ là xong. Nhìn thấy động tác của con chuột không đúng, tới gần đỡ cánh tay sống lưng hắn định sửa lại, không ngờ chỉ vừa mới đụng vào, con chuột kia lập tức tránh phắt ngay ra như bị điện giật, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ đề phòng. Triển Chiêu không rõ vì sao, lòng cảm thấy thật khó hiểu, không biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-chuyen-the-va-mieu-xuyen-khong/252820/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.