“Ở nhà còn mì gói không?”
Dương Lạc đẩy chiếc xe mua hàng đi qua khu thực phẩm ăn nhanh, thong thả ngắm nghía đủ loại hàng hóa được bày la liệt trên hai bên kệ.
Triển Chiêu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hình như chỉ còn lại nửa gói…” Đêm qua ăn còn sót lại.
Hai người đàn ông ở chung với nhau, đều là người đã quen với kiểu sống phóng khoáng, cũng không câu nệ đồ dùng trang trí bày biện trong nhà, vì vậy ngoại trừ lần trước giúp Triển đại hiệp mua thêm quần áo, số lần Dương Lạc cùng cậu ra ngoài mua sắm thật sự ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đi siêu thị, đại thể là mua đồ ăn hay thay đồ dùng vệ sinh, nhiều khi là Dương Lạc tranh thủ lúc vắng khách thì nhờ Triển đại hiệp trông tiệm giúp rồi một mình chạy ra siêu thị giải quyết.
Không phải vì hai người đều là nam nên cảm thấy đi siêu thị với Triển đại hiệp thì có gì kỳ cục, mà là tên kia thực sự… quá giản dị tiết kiệm, thậm chí mua cái khăn rửa mặt thôi mà cũng phải so sánh giá cả chất liệu chán chê rồi mới quyết định mua cái nào. Càng thậm tệ chính là, Triển đại hiệp coi trọng tiền bạc vượt xa hơn cả chất lượng, lúc nào cũng chỉ chọn cái rẻ nhất, còn lại thì sao cũng được. Ví dụ cho rõ vẫn là khăn mặt đi, một cái khăn vuông giá gốc năm đồng giảm giá xuống còn ba đồng tám, chất liệu thô ráp đến mức hắn lau đau cả mặt, dùng không được mấy ngày đã bắt đầu lên nấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-chuyen-the-va-mieu-xuyen-khong/252818/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.