Dưới cây cầu nhỏ cong cong, mặt hồ sáng như gương, ôm lấy hết thảy tinh tú huy nguyệt trên bầu trời, như thể đưa tay ra là có thể chạm tới cả Ngân hà.
Đặt bội kiếm xuống, nghiêng gối dựa vào lan can ngồi xuống mặt đất. Cởi bầu rượu bên hông, rồi ngửa đầu trực tiếp uống một hớp lớn.
Rượu thuần nồng thấm, dư hương vương lại nơi yết hầu, liệt mà không mãnh, trong đạm có kình.
Rượu ngon.
“Bát Tiên Túy này không hổ là Vi Túy lâu đệ nhất nhưỡng, quả nhiên là rượu tốt nhất!”
Hắn cười sang sảng, vai hơi nghiêng, thân thể theo đó ngả sang bên cạnh. Gập khuỷu tay trái lấy nắm tay chống thái dương, thảnh thơi lắc lắc cái bầu rượu, đổ thanh dịch vào trong miệng.
Hương rượu nồng nàn chậm rãi lan tỏa khắp không gian u tĩnh, rót vào lục phủ ngũ tạng, như thể cả người đều ngâm mình trong tửu tuyền.
Một ngụm tiếp một ngụm, bất tri bất giác, nửa bầu mỹ tửu đã trôi xuống bụng.
Trong con ngươi cũng dần dần dậy lên hai phần men say.
Còn đang thần du bên trong ý say, lười biếng trở mình, nằm xuống chợp mắt, bất chợt mấy tiếng gõ cửa lanh lảnh phá không truyền đến ──
“Kẻ nào muộn như vậy còn dám tới cửa Bạch gia gia?”
“Tại hạ là Khai Phong phủ Triển Chiêu, cố ý đến bái phỏng Bạch thiếu hiệp.”
Tiếng nói ôn hòa thần kỳ đuổi con sâu rượu tàn phá đầu óc đi, hắn hơi chuyển con ngươi, xoay người một cái ngồi bật dậy.
Triển Tiểu Miêu?
Quả đúng là hi khách…
Khóe môi khẽ nhếch lên, hướng ra ngoài cửa viện cất cao giọng nói: “Ngự Miêu đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-chuyen-the-va-mieu-xuyen-khong/252815/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.