Khâu Trừng từ trong tiềm thức đứng lên.
Cô theo thói quen cắn môi mềm, còn tim cô thì đập loạn lên trong lồng ngực.
Nhìn anh thong dong đi bộ tới, Khâu Trừng đờ cả người, ngồi yên một chỗ.
Cổ họng nhất thời không phát ra được âm thanh nào, im lặng như người câm.
Thu Trình dừng ở vị trí bên kia bàn ăn, đối diện Khâu Trừng.
Ngay sau đó người đàn ông mở miệng, tiếng nói trầm thấp lộ ra vẻ xa cách và khách khí: “Chào em.”
Như thể cô là người xa lạ, bủn xỉn không thèm dùng câu “Đã lâu không gặp”.
Khâu Trừng há miệng thở dốc, câu nói bên miệng “Đã lâu không gặp” chuyển thành câu nói “Ngồi đi” khô khốc.
Sau khi hai người ngồi xuống, sự im lặng bao trùm trong box.
Bầu không khí khó xử càng ngày càng nhiều.
Mạnh Đào ngồi cạnh Khâu Trừng nhìn chằm chằm vào Thu Trình đang ngồi đối diện mình, chớp mắt.
Thu Trình tuỳ ý tháo kính ra, nốt ruồi nhỏ ở bên mắt phải bị che lại bởi gọng kính, bây giờ đã nổi bật hơn bao giờ hết.
Mạnh Đào không chút xấu hổ mà mở miệng khen ngợi anh: “Anh đẹp trai.”
Thu Trình nhíu mắt, nhìn cô bé không chút cảm xúc nào.
Mạnh Đào phồng miệng.
Có vẻ chú này không thích cô bé cho lắm.
Bởi vì bất ngờ gặp lại người yêu cũ nên Khâu Trừng hoảng hốt, không để ý tới Mạnh Đào.
Chỉ biết bình tĩnh nhấp môi vào cốc nước uống một ngụm.
Thu Trình nhấn chuông gọi phục vụ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cam/2501521/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.