Khâu trừng cố gắng chống lại sự khó chịu trong người, từ từ ngồi dậy, sững sờ chạm vào chiếc chăn đang đắp trên người cô.
Chính mẹ là người đắp chăn cho cô.
Cô đứng dậy đi lấy cốc nước ấm để uống.
Kết quả là trên bàn ăn đã có sẵn một bữa ăn sáng được chuẩn bị tươm tất.
Dưới bát ăn là ghi chú của mẹ cô.
[Cam nhỏ, mẹ đã về rồi, con nhớ ăn sáng nhé, nếu đồ ăn bị nguội thì hâm nóng lại rồi ăn.]
Khâu Trừng nhìn vào bát cháo đang bốc khói nghi ngút và trứng luộc đã bóc vỏ, nghĩ về trận cãi nhau khó xử của hai mẹ con ngày hôm qua, hốc mắt nghẹn nước.
Cô ngồi xuống, ăn quả trứng và húp cháo.
Cảm xúc chợt ập đến, nước mắt cô rơi từng giọt vào bát, hoà vào cháo nóng hổi.
Cô miễn cưỡng ăn hết bát cháo và một quả trứng, cơn đau bụng dù đã giảm đi một chút nhưng vẫn làm cô khó chịu.
Khâu Trừng ngâm bát vào bồn rửa, sau khi nghĩ ngợi một lúc thì quyết định rửa.
Cô rót một ly nước ấm, đang uống nước thì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Khâu Trừng liếc nhìn tên người gọi, thấy là Mạnh Cẩn thì chấp nhận.
Cô còn chưa kịp cất lời thì giọng nói trong trẻo nhưng sữa của Mạnh Đào truyền đến từ đầu dây bên kia, “Dì cam cam!”
Khâu Trừng vô thức mỉm cười, đảo mắt, cô nhẹ nhàng nói, “Anh đào nhỏ, sao cháu dậy sớm thế?”
Mạnh Đào tự hào nói, “Cháu dậy từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cam/2501508/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.