Ngoài vườn thuần một màu tuyết trắng, tuyết như những mảnh vụn, nhỏ mà dày đặc.
Vừa rồi cần nhìn rõ để may chụp tai nên đèn trong phòng được thắp rất sáng, nhưng bình phong đã cản bớt ánh sáng nên bên giường cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ.
Vân Thanh Từ tựa vào gối, mái tóc dài đen nhánh được cột lên bằng một cây trâm màu đen, Lý Doanh hơi nghiêng người ngồi trước mặt y, tóc từ bên vai trượt xuống vài sợi, ánh mắt sáng long lanh.
Kiếp trước Vân Thanh Từ chiều chuộng hắn mười hai năm, cho dù chỉ là kiếp này thì Vân Thanh Từ cũng đã chiều chuộng hắn bốn năm nên giờ hắn nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.
Nếu như là trước đây Vân Thanh Từ nhất định sẽ không chút do dự đeo chụp tai cho hắn, cũng sẽ vì Lý Doanh chủ động đòi quà mà vui đến không ngủ được.
Đừng nói Lâm tiểu hầu gia, ông trời có đến thì cũng phải xếp sau Lý Doanh.
Không biết là do cách làm người trước đây hay là vì Lý Doanh hiện giờ tự mình đa tình, Vân Thanh Từ phì cười.
"Cái này không phải cho bệ hạ." Y lấy lại chụp tai trong tay Lý Doanh, miết phẳng, nói: "Này là làm cho tiểu hầu gia."
Vẻ mặt Lý Doanh đông cứng lại, tia sáng trong mắt nhanh chóng biến mất: "Ngươi tự tay làm chụp tai cho hắn?"
"Vâng."
Vân Thanh Từ vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt cũng rất nghiêm túc, Lý Doanh nhìn y vài cái: "Tại sao?"
"Hắn có lòng cho ta mượn chụp tai giữ ấm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-buong-binh-da-nghi-thong-suot/2559486/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.