Đoàn xe Khuất thị rất nhanh đã đỗ thành hàng trước căn nhà đó, A Nghiêm dẫn đầu đám người cùng tiến vào, tất cả lăm le cây súng ngay sát mặt và sẵn sàng nhắm bắn tất cả ai vào tầm ngắm của mình. A Nghiêm đi tới căn phòng chính, thấy con chip nhỏ bị hỏng còn nguyên vẹn trên mặt bàn, như cảm thấy có điều gì không ổn nên lập tức hạ lệnh:
- Kiểm tra xung quanh, ngay lập tức! Tách ra hai đội lấy xe đi tới bến cảng, hỏi tìm người trong ảnh
Một sự nháo nhào hiện lên trước mắt, thứ họ tìm được thêm trong căn nhà là một nồi soup ngô đã nguội tanh, chứng tỏ “chủ nhân” nơi này đã rời đi từ lâu. A Nghiêm lại nóng lòng hơn khi một người đem vào một tờ giấy nhỏ ghi toàn chữ tiếng Nga, anh mau chạy ra ngoài xe rồi báo ngay:
- Chủ tịch, có một bức thư... nhưng là tiếng nước ngoài, ai đó đã viết nó chăng? Từ lâu hay mới đây? Có ý nghĩa gì ẩn sâu hay chỉ là... giấy note nhỉ?
Ngôn Chấn phiền lòng, vội phẩy tay rồi ngắn gọn đáp:
- Đưa người dịch đi
Rất nhanh kết quả đã có, bản dịch gửi qua điện thoại rồi hiện lên trước mắt hắn là hai câu thơ cuối trong bài “Tôi Yêu Em” của đại thi hào văn học Nga – Puskin:
“Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em”
Khuất Ngôn Chấn xem lại từng nét chữ rồi chắc nịch khẳng định:
- A Nghiêm, đây là nét chữ của Tuệ San... cô ấy để lại những dòng này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-bong-nho/274868/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.