Chương trước
Chương sau
Tuệ San lật đật tỉnh dậy, còn đương ngái ngủ nhưng sáng nay lại có ca học trên trường nên không thể nằm nghỉ ngơi dưỡng sức như mọi hôm. Nữ nhân từ từ ngồi dậy, day nhẹ tên biến thái đang nằm ngủ li bì bên cạnh, gọi:
- Ngài Khuất... Ngài Khuất, dậy đi
Ngôn Chấn khẽ giật mình rồi vô định quờ quạng lên phía bàn tìm đồng hồ, hắn dụi mắt thật tỉnh táo rồi thắc mắc:
- Tuệ San, mới 6 giờ kém... Hôm qua rất muộn chúng ta mới đi nghỉ, em dậy sớm thế không mệt sao?
Tuệ San bất giác đưa tay lên nhẩm đếm, nếu đúng vậy thì hai người mới ngủ khoảng 4 tiếng hơn, quá ngắn cho một đêm. Sau cùng cô phấn chấn lại mình, đáp:
- Không được! Hôm nay em có ca học sáng, thực sự không thể đi muộn... Nếu ngài còn mệt thì nằm một lúc nữa rồi dậy sau, nhé?
Nữ nhân nhanh xuống giường, đôi chân đi một lúc lại ngừng, bước đi tập tễnh đến đáng thương. Khuất Ngôn Chấn ung dung ngồi dựa vào thành giường nhìn tiểu thỏ mà thấy buồn cười, hôm qua có làm hơi quá sức mà dưới đùi non đã có vết bầm lớn in các đầu ngón tay của nam nhân kia rồi
Một lúc sau
Tuệ San khỏe khoắn bước ra, tinh thần cũng nâng cao mà nhanh nhanh chóng chóng mặc đồng phục. Cô mặc xong chân váy thì lại soi gương nhìn chân mình, quay ra trách cứ:
- Ngài Khuất, em đã nói đừng để lại vết mà... Ngài nhìn xem, cổ che vẫn hơi mờ thì cả chân lấm chấm như này sao có thể phủ kín đây
Nữ nhân chu môi lên lí sự, hai hàng lông mày thanh tú nheo lại như bà cụ non đang trách phạt tên biến thái trước mặt. Ngược lại, Khuất Ngôn Chấn lại có vẻ thoải mái, hắn cười vui vẻ rồi đi lại ôm tiểu thỏ từ phía sau, vạch cổ áo sơ mi ra rồi xem xét những dấu yêu bản thân để lại. Đúng là phấn che cũng không lấp hết được mấy vết bầm này, trừ những vệt màu hồng sẫm còn có thể chứ những màu đỏ bầm hay tím xanh thì chỉ được một chút
Tuệ San lấy trong túi đôi tất giấy màu da, vừa mặc vừa quan sát cả chân rồi lẩm bẩm:
- May quá... Không lộ, không lộ rồi!
Khuất Ngôn Chấn chống tay nhìn tiểu thỏ vật lộn với đôi tất dài trước mặt, hắn chuyển sang ngồi xổm xuống rồi nâng hai đùi non của nữ nhân khoác lên vai mình, bàn tay rờ dọc khuôn đùi rồi bỉ ổi:
- Tiểu San, tôi bỗng nghĩ xé quần áo thì bình thường quá rồi... xé tất chân chắc sẽ mới lạ và quyến rũ hơn nhỉ?
Tuệ San không thích việc nói chuyện d*m tục tự nhiên như này, cô cố tình không hiểu:
- Ngài... hmm, ngài nói gì thế? Ngài mau vào tắm rửa thay đồ mà đi làm đi
Khuất Ngôn Chấn vẫn không tha cho tiểu thỏ này, hắn đè ngửa Tuệ San như chuẩn bị xung trận, ôm chắc một bên chân nữ nhân vắt cao lên vai mình khiến cô hơi hoảng loạn, tưởng tên biến thái này sẽ lên cơn ngay tức khắc mà cản:
- Kho... Khoan... Ngài định làm gì? Đừng... Đừng là bây giờ, không thể đâu... hmm
Khuất Ngôn Chấn d*m tà chen tiểu đệ lại gần tư m*t của vật nhỏ, hạ bộ cả hai cách nhau sau vài lớp vải nhưng gậy lớn kia luôn căng trướng nên chỉ chạm nhẹ cũng khiến Tuệ San phần nào cảm nhận được thứ nồng ấm ấy. Nam nhân hôn lên bắp chân của cô, trầm mặc:
- Nghĩ đến lúc tôi xé rách chiếc tất này ở phần đũng nhưng quần áo em tôi vẫn để nguyên... Hmm, tôi tiến vào trong mà thỏa mãn cho đôi ta, em tuy bên ngoài kín đáo mà bên trong lại ngấm ngầm bị thao như thế... Địa điểm là ở trên xe, không rộng rãi như ở nhà nhưng sự chật chội sẽ rất kích thích. San nhi, em thấy sao?
Nữ nhân rùng mình một cái, tên biến thái này càng ngày càng đi quá giới hạn, hắn biết cô dễ ngại mà lúc nào mở miệng cũng chêm một hai câu tục tĩu, vậy mà trước mặt kẻ khác, hay chính bên đám tài phiệt thân thiết, Khuất Ngôn Chấn vẫn tỏ ra mình thanh cao, không bao giờ nhắc tới chuyện đen tối này như một thứ để bàn tán. Có lẽ hắn dồn hết lúc nghiêm túc đó để khi ở bên cô, cái miệng hỗn này liên tục nhắc tới từ tư thế mới, địa điểm mới, khoảnh khắc mới cho đến một tủ đồ ngủ Ngôn Chấn chuẩn bị cho Tuệ San, có chiếc váy nào kín đáo đâu
Tuệ San quay nghiêng mặt đi, gằn:
- Ngài Khuất, ngài hãy ra dáng người đàn ông trưởng thành hơn đi, mấy chuyện này... Hmm, sao có thể vô tư nói toẹt thế?
Khuất Ngôn Chấn cười nhẹ, không lấy gì làm phật ý mà hôn nhẹ lên bầu má mịn của tiểu thỏ, tà tà:
- Ừ, tôi không nên nói mà nên làm luôn, em nhỉ?
Cả hai cứ vần vê nhau một lúc rồi Tuệ San mới thoát khỏi tên ác ma này, hắn chịu để cô rời xuống dùng bữa trước còn mình thì tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Cuối cùng A Nghiêm đưa cả hai cùng tới DeLU, Tuệ San thì ái ngại chỉ sợ có bạn học nào trông thấy còn Ngôn Chấn thì phơi phới như muốn công khai, càng nhiều người càng tốt. Trước lúc Tuệ San xuống xe còn châm chọc đánh yêu vào mông tiểu thỏ, đùa:
- Yêu tinh nhỏ, đi học ngoan tối về tôi dạy đánh vần nhé?1
Nữ nhân là tức đến nóng mặt, cố chấp đáp lời:
- Không thèm... Ngài dạy có ra cái gì đâu mà
Nói đoạn cô mở cửa xe rồi bước đi thật nhanh, phòng khi tên biến thái này nổi đóa. Đi một đoạn, tưởng chừng an toàn thì Khuất Ngôn Chấn bỗng nói lớn:
- Thế à? Dạy không ra gì mà đêm nào cũng vui vẻ học theo sao? Chữ gì mà em hay nói nhất ấy, "Ah... Ư... Um", phải vậy không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.