Tuệ San hơi ẩy người dịch ra xa nhưng vẫn là không thoát khỏi vòng tay của Khuất Ngôn Chấn, hắn lên gân dọc hai cánh tay để giữ chặt cơ thể tiểu thỏ liên tục cựa quậy trong lòng mình, ánh mắt khẽ phiền hà rồi lớn giọng, nghiêm túc:
- A San... cấm động!
Sau khi thấy Tuệ San hoàn toàn bất động, bấy giờ nam nhân mới áp chặt cơ thể cô trở lại lòng mình, bàn tay một lần nữa lần mò dưới làn nước, di chuyển tới hai bên hông và dọc đùi non của nữ nhân, hắn hỏi:
- Thế lúc nãy ngã có đau hay bầm ở đâu không?
Ngữ điệu Ngôn Chấn toát ra như một kẻ vô can, chỉ đang quan tâm chứ không phải chính là “hung thủ” gây ra. Cú ẩy ấy có thực đau nhưng lại nhất thời, không dư âm, không bầm tím bầm đỏ nên Tuệ San cũng thành thật:
- Chỉ hơi đau nhưng may mắn không bầm vết nào
Khuất Ngôn Chấn gật gù thoải mái, hắn chống tay ngồi ngửa ra sau, ánh mắt lơ đễnh ngắm nhìn vầng lưng trắng mịn của Tuệ San trước mắt, thở một hơi dài rồi thanh minh:
- Tốt... tôi chỉ muốn làm bầm cơ thể em bằng, hmm, đôi môi mình thôi... chứ không có ý đẩy em ngã thành vết bầm xấu xí nào khác
Tên biến thái này nói vậy thì trong đầu cô tự động nhảy số sang bảy bảy bốn chín tầng lớp nghĩa khác, là vậy đấy, Khuất Ngôn Chấn luôn ẩn ý nhiều thứ tục tĩu sau lời nói vốn tưởng bình thưởng. Tuệ San rờ nhẹ lên vết bầm giữa khe ng*c, hơn một tuần rồi nơi đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-bong-nho/274821/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.