Tuệ San từ từ mở mắt, một đêm dài luận động đến mỏi nhừ cơ thể nhưng giấc ngủ quá là ngon, chiếc giường này góp công rất lớn, hơn hẳn chiếc nệm cứng ở nhà. Cô toan ngửng dậy thì bên dưới vòng tay Ngôn Chấn vẫn đang ôm chặt, nữ nhân bấy giờ mới tỉnh táo, liếc nhìn đồng hồ mới giật mình, hắn không phải tới tập đoàn hay sao? Đã hơn 7 giờ rồi...
Tuệ San ngay tức khắc xoay người lại, Khuất Ngôn Chấn lúc ngủ hai mắt nhắm nghiền thật yên bình, mái tóc thường ngày vuốt lên giờ rủ xuống trán biến hắn là một tên lạnh nhạt thường ngày lại trở nên dễ gần hơn biết bao. Hơi thở hắn chậm đều, cho thấy bản thân đang tận hưởng giấc ngủ say mãi chưa tỉnh. Tuy nhiên Tuệ San không thể làm lỡ việc của hắn, bèn lay nhẹ:
- Ngài Khuất... Muộn quá rồi, mau dậy thôi
Khuất Ngôn Chấn theo đó mà cựa quậy vài cái, vòng tay vẫn ôm chặt và siết mạnh nữ nhân trong lòng hơn bao giờ hết, đầu lại cúi rúc xuống hõm cổ nữ nhân mà hỏi:
- Đã mấy giờ rồi?
Tuệ San mau đáp:
- Muộn rồi... Hơn 7 giờ, nếu ngài không chuẩn bị nhanh sẽ tới làm muộn mất
Nam nhân không rõ tâm tình ra sao mà liền phì cười, hơi thở hắn nóng ran phả vào khuôn cổ cô khiến Tuệ San khẽ rùng mình. Cô run bật lên một nhịp rồi lại rúm ró trong vòng tay rắn chắc ấy, mọi phản ứng đỗi tư nhiên này nữ nhân không biết rằng nó là liều thuốc độc với mọi tên đàn ông, như trông thấy cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-bong-nho/274801/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.