Căn phòng bây giờ chỉ còn hai người, Tuệ San vẫn đứng đó còn Ngôn Chấn lại nhàn nhã thưởng trà, không khí trong phòng cứ tĩnh lặng như vậy. Sau cùng, nữ nhân ngột ngạt không chịu nổi mà lên tiếng trước:
- Ngài Khuất... chuyện tối hôm đó, thực sự cảm ơn ngài. Em xin cảm ơn ngài một lần nữa!
Nói đoạn cô lại cúi gập xuống bày tỏ lòng thành kính, hắn gật gù rồi nói thêm:
- Ừm, thế em có nhớ chuyện thang máy không? Cái tên bị em kéo vật vào ấy?
Đàm Tuệ San hẵng còn tươi tỉnh khi nghe vậy cũng bàng hoàng, cô ngẫm nghĩ lại một lúc rồi đưa tay lên che miệng, như nhớ ra tất cả rồi lẩm bẩm:
- Aisss... sao lại... oan gia ngõ hẹp đến thế là cùng
Tuệ San thở dài thườn thượt rồi nhăn mày, lần này vẫn kính cẩn như vậy:
- Ôi... em xin lỗi... Em... em không biết là ngài Khuất, cũng không hề biết ngài là Chủ tịch cấp cao của trường
Khuất Ngôn Chấn cười nhẹ, đáp:
- Ngồi xuống đi
Hắn không nhiều lời mà rút trong túi áo ra tấm thẻ sinh viên của Đàm Tuệ San, hất trên bàn di tới trước mặt nữ nhân, thong thả:
- Em chạy va vào tôi vào đêm tuần trước ở Meraki... tấm thẻ rơi ra rồi em lại chạy hút đi vào con ngõ tối, tôi không tài nào đuổi theo trả được
Lời hắn nói ra sao nhẹ nhàng mà bàng quang quá, còn Tuệ San đã ù ù bên tai, không phải một ván bài dò xét nhau mà nam nhân trực tiếp ngửa bài, không cho cô một giây phút nào hết bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-bong-nho/274795/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.