Lời nói nghiêm túc của Đường Tịnh Thi lọt vào tai nam nhân này tựa hồ trở thành chuyện cười. Âm thanh trầm thấp xuyên qua khe miệng truyền tới tai của cô:
"Quân y thời nay còn biết uy hiếp binh sĩ nữa sao, đặc biệt thật đấy. Nếu như tôi nói không cần, phiền cô rời khỏi nơi này ngay lập tức thì sao?"
Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nhưng Đường Tịnh Thi cảm thụ được người này đang nghiêng đầu về phía mình. Bởi lẽ, khứu giác nhạy bén đã giúp cô nghe ra được, xen lẫn giữa mùi máu nồng đậm lại có một loại hương khác vô cùng kỳ lạ, chính là mùi hương thoang thoảng ấm nồng, lại có chút ngọt ngào của vani.
Là mùi hương của hổ phách.
Đường Tịnh Thi có hơi bất ngờ khi nhận biết được mùi hương này, nhưng rất nhanh sau đó đã quay trở về dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu, tiếp tục nói:
"Nhiệm vụ của một quân y là chăm lo sức khoẻ cho binh sĩ chu toàn, tất nhiên đối với một số cá nhân cá biệt, chúng tôi sẽ có cách trị của riêng mình. Giả dụ như hiện tại, chỉ cần ngài nói không, tôi lập tức đánh ngất ngài, chữa trị một thể."
Lục Cảnh Nghi vừa nghe thấy lời đe dọa của người phụ nữ này, sóng mắt hơi cong lên ý cười. Trong lòng thầm đánh giá cô gái này quả nhiên là một người có cá tính... Nhưng để đánh ngất được hắn, chuyện này e rằng hơi khó. Tất nhiên, hắn không tiện nói ra thành lời, tốt hơn hết vẫn nên để lại trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-tuong-cho-ngay-anh-yeu-em/2905420/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.