Chương trước
Chương sau

Ba một tiếng thanh thúy, giống như tiếng thủy tinh bị nghiền nát, Chu Báo dùng một quyền đánh tan tất cả những trói buộc, trực tiếp đem kiếm khí hình thành kiếm võng đánh nát.
- Kiếm khí nha, sát khí nha, Tiên Thiên sát cơ nha, thì tính sao, ta muốn tu chính là Phá Toái Chân Không chi đạo, là phải dùng lực lượng đánh nát tất cả, tất cả đối thủ, cũng phải bị đánh nát trước mặt ta!
Một quyền có hiệu quả, Chu Báo chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu một hồi, cũng không phải do hắn đánh nát kiếm võng của đối phương, mà trong tâm tinh, đánh vỡ một tầng trói buộc, đạt được một loại cảm giác thăng hoa.
Trước kia, gặp phải tình huống như vậy, lựa chọn đầu tiên của hắn không phỉa là dùng nắm đấm nghênh tiếp, mà là dùng song chùy của mình, một cái nện thật mạnh, có lẽ rất nhẹ nhàng để phá vỡ cái kiếm võng này mà không bị đau đớn thể xác thống khổ, nhưng nói cho cùng, đó chính là mượn nhờ ngoại vật.
Tuy hắn có thể đem cặp song chùy kia luyện thành tiên khí, nhưng đồng thời cũng có thể trở thành trở ngại trói buộc tâm tinh của hắn, làm cho hắn quá mức ỷ lại, mà không tin lực lượng thân thể của mình, mà trong Lực chi cực cảnh, Phá Toái Chân Không chi đạo, điểm trọng yếu nhất chính là lực lượng thân thể, đánh nát bấy tất cả trói buộc, nói theo một ý nào đó, dùng ngoại vật là vi phạm con đường Phá Toái Chân Không, cho dù có thể làm cho lực công kích của mình đạt tới mức cao nhất, nhưng con đường tu luyện trong tương lai của hắn sẽ gặp bình cảnh.
Hiện tại, trong phiến hư không lạ lẫm này, đối mặt với kiếm khí vô cùng hung mãnh, rốt cuộc Chu Báo cũng cởi được tầng trói buộc này, một quyền đánh bại võng kiếm, đồng thời đánh nát tâm tư đầu cơ trục lợi ẩn sâu trong lòng, đạt được thăng hoa về tâm linh.
Loại thăng hoa này đối với chiến lực Chu Báo hiện tại không phải trực tiếp tăng lên, nhưng đối với con đường tu luyện trong tương lai của hắn sẽ không bị cái gì trói buộc cả, cũng không cần ai trở giúp.
Tên Nhân Tiên Tam Hoa Tụ Đỉnh kia hiển nhiên không ngờ tới kiếm võng của mình lại bị một quyền của Chu Báo đánh nát, đợi đến lúc hắn kịp thời phản ứng, Chu Báo đã tới trước người hắn, cùng lúc đó, hắn kinh hãi phát hiện không gian chung quanh hắn đã bị một cổ hàn khí khôn cùng đông cứng lại, hoàn toàn đông lại.
Một đạo quang mang màu u lam bắt đầu hiện ra bốn phía, làm cho tất cả những tên tu sĩ tấn công Chu Báo, kể cả ba tên Nhân Tiên kia cũng nhịn không được mà run lên, sau đó toàn thân cũng bắt đầu kết thành một tầng băng sương, băng sương lập tức hóa thành băng tinh, chỉ trong một hấp, trừ ba tên Nhân Tiên kia đã thoát ra khỏi phạm vi của Băng Phách Động Huyền Thần Quang của Chu Báo, mấy ngàn tên tu sĩ khác đều bị hàn khí khôn cùng này đông lại thành băng cứng.
- Đinh!
Thẳng đến lúc này, một tiếng thanh thúy vang lên, rốt cuộc một quyền của Chu Báo đánh tới trước mặt tên Nhân Tiên Tam Hoa Tụ Đỉnh kia, đụng trúng thanh nguyên kiếm màu xanh kia.
Một quyền này của Chu Báo, không chỉ vận dụng Thất Bảo Diệu Thuật đánh ra một lần bạo kích, đồng thời còn đem quyền ý của mình nhét vào bên trong, lực lượng của một hành tinh kia cũng đánh ra ngoài, một quyền này đánh xuống, không chỉ nguyên kiếm kia, cho dù là tay phải của Chu Báo, cũng vì không chịu nổi áp lực kịnh khủng của lực công kích, cho nên từ trong lỗ chân lông bắt đầu có máu chảy ra ngoài.
Một tiếng thanh thúy dễ nghe truyền ra từ thanh nguyên kiếm màu xanh kia, uy lực kiếm của của tên Nhân Tiên Tam Hoa Tụ Đỉnh này không thua gì Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm, mà thanh Nguyên kiếm này cũng không có thấp hơn so với Nguyên kiếm của Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm do Chu Báo luyện thành, một quyền đánh xuống, kiếm khí bắt đầu khởi động, điên cuồng cắt lấy nắm đấm của Chu Báo, một cổ sát cơ khôn cùng, dung nhập vào kiếm khí, muốn quấy nát nắm đấm của hắn.
Mà sắc mặt của tên Nhân Tiên Tam Hoa Tụ Đỉnh kia thảm biến, nhìn thấy nguyên kiếm của mình va chạm với nắm đấm, trong ánh mắt, che kín vẻ khó tin.
- Không có khả năng, điều này không có khả năng, rốt cuộc ngươi là người nào, tại sao lại có thể dùng thân thể đón đỡ Lục Tiên Kiếm khí của ta, điều này không có khả năng, tuyệt đối không thể nào!
Mà thanh nguyên kiếm màu xanh kia chính là bổn mạng pháp bảo của hắn, có liên hệ chặt chẽ với thần hồn, một quyền này của Chu Báo, nhìn thì thấy lực lượng ngang nhau với nguyên kiếm, nhưng trên thực tế nguyên thần của hắn đã bị tổn thương, trên mặt xuất hiện vẻ trắng bệch, từng đợt máu tươi dồn trong cổ của hắn, nhưng bởi vì cố nén xuống nên không có phun ra.
- Lại đến!
Lúc này, hai mắt của Chu Báo đã biến thành màu đỏ, tất cả những chi tiết chung quanh không thể nghi ngờ là hiện ra trước mắt của hắn, nhìn thấy tình hình của tên Nhân Tiên Tam Hoa Tụ Đỉnh này, khóe miệng của Chu Báo xuất hiện nụ cười, lại giơ nắm đấm lên, đánh xuống nguyên kiếm một kích thật mạnh.
- Đinh!
Lúc này đây, ý chí của tên Nhân Tiên Tam Hoa Tụ Đỉnh đã sụp đổ toàn diện, một ngụm nghịch huyết phun ra, nguyên kiếm màu xanh hoàn toàn bị hắn đánh nát bấy, mà ở trung tâm của nguyên kiếm màu xanh, chính là mảnh vỡ kim loại, lại chớp động một cái, hoàn toàn bại lộ ra trước mặt của Chu Báo.
- Đây là!
Nhìn thấy mảnh vỡ này, Chu Báo vốn đang sững sờ, chưa kịp phản ứng gì, thì đang ẩn nấp trong thể nội của hắn, chính là Hồng hồ lô đột nhiên nhảy ra.
Đúng, là nhảy ra, chính là Quân Thiên tiên khí mà Tống Tứ Phật nhận ra, lần đầu tiên, dưới tình huống không có tự chủ mà sinh ra dị động.
Về cái lai lịch của hồng hồ lô này, Tống Tử Phật là biết rõ, nhưng cho tới nay, cái thằng này giống như có chuyện gì kiêng kỵ, chưa bao giờ nói rõ ràng cho Chu Báo nghe, tuy Chu Báo cho tới nay luôn tìm hiểu lai lịch của kiện tiên khí này từ trong miệng của hắn, nhưng đều thất bại mà chấm dứt, Tống Tử Phật không chỉ không có nói nhiều, thậm chí còn cảnh cáo Chu Báo là không được tùy tiện lấy nó ra sử dụng.
Chu Báo nghe hắn nói như vậy cũng không sử dụng, bởi vì Tống Tử Phật là một Đại Yêu thời Thượng Cổ đã nói là tốt nhất đừng dùng, thì không dùng mới tốt, dù sao hiện tại hắn cũng không thiếu tiên khí, pháp bảo, cũng không thiếu thủ đoạn đối địch, bởi vậy, hắn chưa bao giờ dùng cái tiên khí này một cách chính thức, thậm chí là đã quên mất cái tiên khí này, cho nên, lúc này đây, hắn cũng không có đưa món tiên khí này cho phân thân Thực Long Thu, một mực lưu lại.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, chính vì lưu lại, cho nên đã dẫn phát cơ duyên cực lớn, sau khi đánh nát nguyên kiếm và nguyên thần của tên Nhân Tiên Tam Hoa Tụ Đỉnh kia thu lấy mảnh vỡ, không ngờ mảnh vỡ kim loại ở trung tâm nguyên kiếm lại làm hồng hồ lô sinh ra phản ứng.
Sát khí vô cùng từ trong mảnh kim loại hình thoi này tràn ra, mất đi nguyên kiếm trói buộc, nhưng mảnh kim loại này vẫn bá đạo, khủng bố như thế.
Cơ hồ là trong chớp mắt, tên Nhân Tiên Tam Hoa Tụ Đỉnh kia đã bị sát khí và kiếm khí cắt thành vô số khối thịt nhỏ, đồng dạng, ba tên Nhân Tiên may mắn còn sống sót vẫn không tránh khỏi, tất cả đều hóa thành một đống thịt nát.
- Không phải chứ, chẳng lẽ cái thằng này còn chưa luyện hóa mảnh vỡ này?
Nhìn thấy mảnh vỡ kim loại hình thoi ngay cả chủ nhân của mình cũng ra tay không chút lưu tình, Chu Báo nhìn thấy mà sửng sờ, cho dù thế nào, hắn cũng không ngờ lại sinh ra kết quả như vậy.
Chuyện xảy ra kế tiếp càng làm cho hắn thêm giật mình, vô số kiếm khí phong bạo tuôn ra, giống như nó bị áp chế vô số năm cho nên lúc này bắn ngược lại, bắn ra bốn phía, kiếm khí cắt về phía đám tu sĩ chết cong bởi Băng Phách Động Huyền Thần Quang của Chu Báo, cũng không hề lo lắng bởi những kiếm khí hóa thành mảnh vỡ gây sát thương, mà Chu Báo lúc này, căn bản là không dám động đậy.
Đúng, hắn không dám động đậy!
Hắn có huyết mạch Chu Yếm, hắn có Thái Hoàng Bất Tử Thân, hắn có được Hỏa Hồng Tình, hắn còn có được Tam Hoa, nhưng hắn cũng không cho rằng sau khi bản thân mình bị kiếm khí xoắn thành mảnh vỡ, còn có thể một lần nữa phục hồi như cũ, đặc biệt là thần hồn bị xoắn nát thành mảnh vỡ nguyên linh nhỏ nhất, hắn tin tưởng, cho dù bản thân mình không chết, không biến thành ngu ngốc cũng thành kẻ điên.
Trong vòng ngàn dặm, kiếm khí tung hoành, kể cả không gian, đều bị cổ kiếm khí này xoắn thành nát vụng, hình thành một vùng chân không.
Mà kiếm khi do mảnh vỡ kim loại hình thoi này tạo ra, so sánh với Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm còn cường hãn hơn vô số lần, kiếm khí cũng cường hãn hơn nguyên kiếm vô số lần, nhưng trọng yếu nhất là, cổ kiếm khí này cường hãn nhất cũng không phải là lực sát thương khủng bố, mà ở mặt ẩn chứa sát khí, chính là cổ sát khí vô cùng lăng lệ ác liệt này, đã kích hoạt hồng hồ lô.
Lúc này, Chu Báo lăng không mà đứng, hư ảnh hồng hồ lô hiện ra sau đầu của hắn, một cổ sát khí giống như vậy từ trong hồ lô tràn ra, giống như câu dẫn, bắt đầu dẫn dắt cổ sát khí ẩn chứa trong kiếm khí, từ từ bay vào trong miệng của hồng hồ lô.
Mà bên này, mảnh vỡ kim loại hình thoi kia phóng thích sát khí, ở bên kia, hồng hồ lô cũng phóng thích sát khí, cả hai từ từ tiếp cận nhau, cũng không biết trôi qua bao lâu, sát khí khôn cùng và kiếm khí đã tiêu tán, mảnh vỡ kim loại hình thoi đã ở bên cạnh miệng của hồng hồ lô.
Bỗng nhiên lúc này, một bàn tay nhỏ bé non nõn từ trong miệng hồ lô đột ngột vươn ra, nắm chặt mãnh vỡ kim loại hình thoi kia.
- Trời ơi, hình như là mảnh vỡ của Lục Tiên Kiếm a, trách không được lại có sát khí lớn như vậy!
Lúc bàn tay nhỏ nắm chặt mảnh vỡ kim loại hình thoi kia, một âm thanh nhỏ như âm thanh em bé đang bú phát ra, dọa cho Chu Báo kêu to một tiếng!
- Người nào?
- Là tiểu oa nhi ngươi a, ta nhớ ra ngươi rồi, ta nhớ ngươi chính là tên ăn trộm sát khí của ta để tế luyện kiếm khí của ngươi, đúng hay không?
Khi đang nói chuyện, từ trong miệng hồ lô có một tiểu oa nhi lớn bằng ngón tay cái trèo ra, mặc cái yếm hồng, giống như là những em bé ở trong các phim hoạt hình mà hắn xem ở kiếp trước, phấn nộn, sau khi xuất hiện, hắn mở bàn tay mình ra, cười hì hì nhìn mảnh vỡ kim loại trong tay, nhẹ buông tay, nhưng cái mảnh vỡ này lại bay vào trong miệng hư ảnh hồng hồ lô.
- Ngươi như thế nào lại biến thành bộ dáng như thế này, ngay cả cánh tay cũng bị người ta chém xuống?
Tiểu oa nhi thập phần phấn nộn, bộ dáng cũng thập phần đáng yêu, nhất là đôi mắt ngây thơ, trong đôi mắt lấp lánh bóng nước, nhưng lời nói thực sự không dễ nghe chút nào.
Đặc biệt là nhìn thấy cánh tay của Chu Báo hiện tại chỉ còn lại một, khinh thường bĩu môi, nói:
- Ta nói, tiểu tử, ngươi không phải là bị cái mảnh vỡ của Lục Tiên Kiếm này chặt đứt tay đấy chứ, đúng là quá mất mặt a, ồ, đây là vật gì vậy... Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Chu Báo cười khổ, tiểu oa nhi này vừa nhìn là biết khí linh của hồng hồ lô, hồng hồ lô là Quân Thiên tiên khí, nhưng bởi vì bị tổn thương nghiêm trọng cho nên không cách nào phát huy lực lượng chính thức, hiện tại tốt rồi, giống như đã hấp thu đủ sát khí, cho nên khí linh của hồng hồ lô thức tỉnh, nhưng không thể nào ngờ tới khí linh của hồng hồ lô lại không biết điều như thế.
- Này, mau đi xem xét một chút a, nhìn xem nơi đó là cái gì!
Rất nhanh, Chu Báo liền phát hiện ra nhược điểm của khí linh này a, hắn từ trong hư ảnh của hồng hồ lô trèo ra, nhưng hiển nhiên không thể rời khỏi hư ảnh này quá xa, cho nên, tuy cảm giác được địa phương đó có gì không đúng, nhưng không cách nào đi qua, chỉ có thể nhiệt tình thúc dục Chu Báo đi tới.
Khóe miệng Chu Báo có chút co rút, hắn cũng cảm giác được dị thường.
Nhiều tu sĩ Tinh Thần Cung tụ tập ở chỗ này như vậy, chắc chắn sẽ không phải tới đây đánh rắm nói chuyện phiếm, nhất định là có việc cần phải làm, có khả năng nhất chính là trên khỏa lưu tinh này phát hiện ra những thứ như bí tàng, mà bây giờ, bởi vì mãnh vỡ Lục Tiên Kiếm bạo tẩu, đem phương viên ngàn dặm quanh đây hóa thành hư vô, mặc kệ trước khi bí tàng kia giấu kín cỡ nào, hiện tại, đã không thể không hiện ra.
- Ơ, đúng là có một cái bí tàng a!
Đúng là có bí tàng, thế giới này, phần lớn tu sĩ, từ thời Thái Sơ khởi nguyên đến nay, những người có đại thần thông, nhiều vô số kể, lưu lại rất nhiều bảo tàng thần bí, mà đối với những người có đại thần thông này, Không Gian Pháp Tắc, giống như một cục bột mì muốn nặn thế nào thì nặn, hơn nữa bọn họ thiết hạ cấm chế chờ người có duyên tới mới có thể tìm được.
Giống như cáí bí tàng trước mặt này, được giấu ở một không gian xa xôi thế này, cũng không biết tu sĩ Tinh Thần Cung làm thế nào mà phát hiện được.
Mà dưới sự công kích kiếm khí của Lục Tiên Kiếm, chung quanh nơi này đúng là có ánh sáng âm u chớp động liên tục.
- Ngươi biết cái bí tàng này là cái gì không?
Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp thúc dục của oa nhi này, trong lòng Chu Báo khẽ động, lên tiếng hỏi.
- Không biết, nhưng nơi này cho ta cảm giác rất quen thuộc!
Oa nhi lắc đầu, quay đầu lại nhìn mọi nơi, còn vươn tay ra không gian chung quanh vẫy vẫy vài cái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.