Đem ba kiện La Thiên pháp khí còn lại thu vào trong tay, biến mất không thấy gì nữa.
- Vũ Dương Vương, bàn tay lớn màu đen dĩ nhiên là của Chu Báo, thì ra hắn một mực chú ý tới chúng ta, may mắn là thời điểm tại Lý gia chúng ta không có hành động gì quá đáng, nếu không, bị hắn giết, đi nơi nào nói rõ lí lẽ đây?
Đám người sứ giả Nhân Hoàng Điện nhìn thấy bàn tay lớn màu đen biến mất vô tung vô ảnh, Ngọc Huy biết rõ lai lịch của bàn tay lớn kia, chỉ là âm thầm líu lưỡi, không nhiều lời, dẫn theo đám tàn quân, khống chế Thái Hư Thần Chu tàn tạ, bay thẳng về phía Bồng Lai Vực.
- Không thể ngờ là có thời điểm ngươi lại khách khí như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thuận tiện giáo huấn Ngọc Thái Huyền đấy!
Trên không hàng chục vạn mét, vẻ mặt Vương Xà dáng tươi cười nói ra.
- Không giống với phong cách không chõ mỏ vào chuyện của người khác của ngươi, hơn nữa còn ra tay giúp Linh Tiêu Điện nữa chứ.
- Ta nhìn giống một người không chú ý tới đại cục sao?
Chu Báo liếc nhìn Vương Xà.
- Nhưng dù nói thế nào, đám tu sĩ tới từ dị giới kia đúng là quá mức ở Thiên Giới này, hơn nữa nếu như Ngọc Thái Huyền thất thủ, như vậy, đám tu sĩ dị giới kia sẽ càng hung hăng càn quấy, như vậy dù đối với các đại tông môn, hay là với Vũ Dương Lĩnh của ta đều không phải chuyện tốt, cho nên ta mới thuận tiện ra tay giúp hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-dai-thanh/1629925/chuong-1237.html