- Lý do?
- Đúng vậy, chỉ cần phụ hoàng nàng thoái vị, ta là có thể bảo trụ Đại Tấn Triều, chút mặt mũi ấy ta là vẫn có, thế nhưng phụ hoàng nàng kẹt ở đó, giống như một tảng thịt hỏng trong hầm cầu, để cả Đại Tấn Triều đều tản ra mùi thối. Cứ như vậy, ta nghĩ muốn thuyết phục những người khác cũng không dễ dàng!
- Thực không có một chút biện pháp sao? Phụ hoàng muội, người này huynh cũng không phải không biết, huynh để hắn thoái vị, chẳng khác nào muốn mạng hắn, hắn...!
- Vậy nàng đến tột cùng muốn bảo trụ Đại Tấn Triều hay là muốn bảo trụ phụ hoàng của nàng?
Chu Báo hỏi, ngón tay nhẹ nhàng đánh lên mặt bàn, thanh âm lách cách nghe vào trong tai Yến Vân Phỉ, khiến nàng có chút phiền muộn.
- Muội không biết, muội chỉ không muốn để phụ hoàng quá mức lo nghĩ, cũng không muốn tâm huyết cả đời của ông ấy hóa thành hư ảo!
Yến Vân Phỉ có chút do dự nói.
- Tâm huyết cả đời?
Khóe miệng Chu Báo nhếch lên một tia cười khổ:
- Vả lại ta không hiểu cái đế vương tâm thuật chó má gì đó của hắn, cũng không ủng hộ. Nhưng ta biết tình huống và tình thế hiện tại, phương thức duy nhất có thể bảo trụ tâm huyết cả đời của hắn chính là để hắn thoái vị. Mặc kệ dùng cái phương thức gì, chỉ cần hắn thoái vị, ta liền có biện pháp bảo trụ Yến gia nhà nàng, bảo trụ Đại Tấn Triều, nàng liền nói như vậy với hắn, để hắn lựa chọn đi!
Chu Báo nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-dai-thanh/1629730/chuong-1042.html