Nhìn Phương Thiết Y đầy người mồ hôi từ lầu hai từng bước bò xuống, nhào tới ngoài cửa tửu lâu, tiếu ý lãnh liệt trên khóe miệng Chu Báo càng ngày càng đậm.
- Ân, không tệ a, nguyên lai đây là giáo huấn của Minh Nghĩa Kinh Viện, ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ liều chết tranh chấp, không ngờ ngươi dĩ nhiên thực bò xuống, được, được lắm!
Chu Báo lắc đầu, mục quang như lãnh điện đảo qua xung quanh, vô luận là kẻ có võ nghệ hay không, có phải là người của Kim Quang Động hay không đều tại ánh mắt của hắn sợ hãi cúi thấp đầu. Cho dù là cư dân Lĩnh Đông Huyền vừa rồi đối với vị lão tổ trong Kim Quang Động kia quỳ bái cũng vậy.
- Không phải ta đã nói rồi sao, nhân tâm cái rắm, tất cả đều là cái rắm!
Trên mặt Chu Báo tiếu ý lãnh liệt càng mãnh liệt, hắn thì thào:
- Tại thế giới này, lực lượng trấn áp tất cả mới là căn bản!
Sau đó, hắn ánh mắt chuyển qua mấy tên đệ tử Kim Quang Động đã tỉnh lại kia.
- Đây là ân oán cá nhân giữa lão tổ các ngươi và ta, tuy rằng ta trước cùng hắn giao kèo, muốn Kiền Nguyên Sơn của hắn. Bất quá chỉ là nói đùa mà thôi. Kiền Nguyên Sơn này không phải tài sản riêng của hắn, mà là thuộc về Đại Tấn vương triều, cũng không thể lén buôn bán. Do đó, chuyện này liền dừng ở đây. Ta biết lão tổ các ngươi có mấy đồ đệ không tệ, nói cho bọn họ, nếu như muốn báo thù, cứ tới Võ Dương Lĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-dai-thanh/1629607/chuong-919.html