Giang Hiểu cười khổ,
- Thuộc hạ có cách làm rõ!
- Cách gì?
- Trói hắn lại, nghiêm hình bức cung!
- Ha ha ha ha ha ha!
Chu Báo vỗ mạnh vào vai Giang Hiểu,
- Tên này, chủ ý không tệ, nhưng việc này tạm thời chưa thể làm!
- Vậy!
- Mặc kệ, lính đến thì đánh, nước đến thì ngăn, trong lòng chúng có quỷ thai cũng được. Rảnh rỗi lâu quá rồi, hoạt động tí gân cốt cũng không tệ!
Chu Báo cười nói, giơ cánh tay, cười. Đột nhiên, hắn nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng nhìn ra ngoài viện.
- Đại nhân, sao vậy?
- Tiểu tử Chu Sẹo có chuyện gì, sao lại lúng ta lúng túng như vậy?
Chu Báo bất mãn nói.
Lời vừa dứt chưa được bao lâu đã thấy Chu Sẹo xô cửa chạy vào.
- Đại nhân, đại nhân. Xảy ra chuyện lớn rồi!
- Lại chuyện gì?
Chu Báo trợn mắt nhìn Chu Sẹo, chỉ muốn một cước dẫm chết hắn.
- Đại nhân, đại nhân, thực sự đã xảy ra chuyện lớn rồi, đại nhân!
Chu Sẹo chạy đến trước chạy Chu Báo, ngôn ngữ có chút lộn xộn, tay huơ huơ một bức thư,
- Đại nhân, lão thái gia mắc trọng bệnh, nguy kịch!
- Cái gì?
Chu Báo chộp lấy bức thư, mở ra xem.
Lão thái gia chính là lão tử, lão Chu đầu của Mãng Thương Sơn năm nào, từ sau khi con trái Chu Báo thành đạt, lão Chu đầu cũng biến thành lão gia tử, sau đó lại biến thành lão thái gia bây giờ.
Chu Báo không có quá nhiều tình cảm với gia đình mới này, nhưng bất luận thế nào, họ cũng là phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-dai-thanh/1629417/chuong-729.html