- Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm!
Tiếng sấm thứ nhất vang lên, không bao lâu là đạo thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Tiếng sấm dồn dập vang vọng khắp thảo nguyên.
- Kỳ quái?
Tiểu Báo Tử mạnh mẽ mở mắt, phảng phất như bị kinh sợ, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
- Vì sao trong lòng ta lại lo lắng, cảm giác như có chuyện gì sắp phát sinh. Ta chỉ là Thất phẩm thôi, sao có được dự cảm mạnh như vậy?
Hắn từ trên giường đứng lên, xốc mành trướng, bên ngoài từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, hắn chẳng hề để ý, chỉ vừa ngầng đầu, liền sửng sốt:
- Kia là cái gì? Ảo ảnh sao?
Ánh trăng trên thảo nguyên đã bị mây đen che phủ, căn bản không có tia sáng, đưa tay không nhìn rõ năm ngón. Tất cả mọi người đã trốn vào bên trong trướng bồng. Cho dù còn tỉnh cũng không giống hắn đi tới bên ngoài. Cho dù ra ngoài, cũng không nhìn thấy cái gì.
Bất quá Tiểu Báo Tử thấy, thấy rất rõ. Tại phía chân trời xa xôi, một tòa cự thành hoang phế hiện lên trên bầu trời.
- Ngay cả một tia sáng cũng không có, đây không phải ảo ảnh!
Con mắt Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng híp lại:
- Vậy đây là cái gì?
- Lẽ nào ngoại trừ ta, những người khác đều không nhìn thấy thứ kia sao?
Bão tố đi qua, sáng sớm ngày thứ hai, không khí trên thảo nguyên đều lộ ra một cổ khí tức tươi mát.
Đây vốn là khí trời mà thích nhất thích nhất. Bất quá hiện tại, tất cả tâm tư của hắn đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-dai-thanh/1629219/chuong-531.html