Bỗng nhiên con mắt của Tiểu Báo Tử trợn trừng, bước chân dừng lại. Xoay đầu lại.
- Đại ca, đã trễ thế này rồi, sao người lại tới đây?
Người tới chính là đại ca của Tiểu Báo Tử, năm nay đã ngoài ba mươi tuổi. Từ một thợ săn miền sơn núi mà trở thành người giàu có nhất trong Thanh Dương Trấn, đồng thời cũng là người có thân phận cao quý nhất, hiển nhiên hắn vẫn chưa thích ứng được với tất cả những cảnh ngộ giống như mộng ảo này. Vì thế đối với người tạo ra tất cả những thứ này là Tiểu Báo Tử, tự nhiên hắn cũng sinh ra một loại kính sợ từ tận sâu trong lòng. Mặc dù hắn cũng là người nhìn thấy Tiểu Báo Tử lớn lên từng chút một, mặc dù trước kia Tiểu Báo Tử tè dầm hắn cũng giúp, nhưng mà hiện tại bất kể như thế nào hắn cũng không thể liên tưởng giữa Tiểu Báo Tử bây giờ và tên tiểu tử hắn vẫn phải giúp khi đi vệ sinh trước kia.
Hiện tại, hắn cũng không phải gọi Là Đại Cẩu Tử, mà đã có một cái tên mới, Chu Đại Hổ.
Nghe thấy Tiểu Báo Tử hơi, trên mặt hắn nhất thời hiện lên một tia khó xử, pha lẫn chút xấu hổ.
- Đại ca, có chuyện gì thì cứ nói, chúng ta là huynh đệ một nhà. Không cần phải khách khí!
- Đúng!
Hắn nói, trên mặt lại càng lộ ra vẻ khó xử.
- Kỳ thật, ta muốn nhờ đệ một chuyện.
- Giúp đỡ, có chuyện gì, đại ca muốn nhờ ta giúp đỡ chuyện gì?
Tiểu Báo Tử cười nói. Bạn đang đọc truyện được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-dai-thanh/1629165/chuong-477.html