- Vậy thì đều do chàng quyết định đi, dù sao nàng cũng là con gái của chàng, Lôi Hư cũng không tồi, quan trọng nhất là Con gái thích hắn!
Tâm Nguyệt Hồ khẽ cảm thán một tiếng.
- Kỳ thật, ta còn cảm thấy tiểu tử Xà Vương đó càng thích hợp với con gái của chúng ta hơn!
- Hắn?
Mã Thiên Trường nở nụ cười.
- Lưng hắn phải gánh vác nhiều lắm, không có tiêu sái như Lôi Hư, con gái đi theo hắn, giống như là nàng đi theo ta vậy. Phải chờ đợi nhiều năm như vậy mới có được cơ hội quy ẩn núi rừng, nhưng sẽ lại có rất nhiều phiền phức, nàng sẽ yên tâm sao?
Tâm Nguyệt Hồ ngẩng đầu, nhìn Mã Thiên Trường chằm chằm nói từng chút một.
- Không yên tâm!
Hai người ôm nhau mà cười!
Ánh mắt của Tiểu Báo Tử sâu thẳm, tràn đầy mê man.
Ở trước mặt của hắn nào có cái gì gọi là cung điện, đúng hơn là một bức tranh thủy mặc của Trung Quốc cổ đại. Một bức tranh thủy mặc tuyệt trần.
Núi xa màu xanh đen liên miên không dứt, cao vút trong mây, bên trong sương mù vây quanh, chợt có phi điểu bay ra, xuyên qua mây mù xanh thẳm.
Bên trong dãy núi có một con đường mòn xuyên qua, mấy cái tiểu đình ẩn hiện trong đó, đi bộ xuyên qua sẽ cảm thấy hơi thở khoan khoái vô cùng.
Nơi này chính là tiên cung!
- Đúng là không tưởng tượng được phải không? Không ngờ Tiên Cung lại là một địa phương tồi tàn như vậy!
- Vậy sao ? Ta không cảm thấy thế, Ta cảm thấy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-dai-thanh/1629143/chuong-455.html