- Xem ra năm đó Huyết Vô Nhai không nghĩ tới ta có thể sống sót rời đi, cho nên mới hào phóng như vậy, chỉ tiếc là cuối cùng chính hắn mới không thể rời đi!
Nơi này chính là trong một gian khác điếm bình thường trong Đạm Dương Thành, Uông Dương, là một trong ba cửa bắc của Đại Tấn. Có thể nói từ lúc xây thành đến giờ đã là khoảng hai ba vạn năm nhưng noi này luôn luôn ở vào trong một loại không khí khẩn trương, bởi vì không ai có thể xác định được thiết kỵ của thảo nguyên phương bắc khi nào thì sẽ xuôi nam. Khi nào thì sẽ công thành, khi nào thì sẽ đến làm cỏ. Nếu không phải vương triều trung nguyên mỗi năm đều di dân đến vùng biên giới, chỉ sợ hiện tại địa phương quỷ quái này đã sớm không có người nào sinh sống.
Nhưng mà hiện giờ, loại không khí khẩn trương này đã biến mất, thay vào đó là không khí an nhạc vạn năm khó gặp, đương nhiên còn có nào nhiệt và hưng phấn.
Bắc Nguyên bị diệt, không có đàm phán, không có đầu hàng, chỉ có giết chóc và cướp đoạt. Những hành vi này của vương triều Đại Tấn ở trong mắt những bạch diện thư sinh là có chút đi ngược lại nho đạo, ở trong mắt một ít người nhân hậu thì là có chút tàn nhẫn, nhưng ở trong mắt nhân dân vùng biên giới như trong thành Đạm Dương này thì đó hoàn toàn là chuyện tình hả lòng hả dạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mấy ngày nay, ven đường trong thành Đam Dương, tùy tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-dai-thanh/1629140/chuong-452.html