Khuôn mặt bạch y nữ tử hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nói:
- Việc nơi này xong rồi, việc của nữ nhi, chàng cũng nên xử lý đi chứ?
- Linh Lung cũng là nữ nhi của ta, không gả được, ta còn vội hơn nàng!
Mã Thiên Trường cười nói:
- Thế nhưng lần này, Bạch Ngọc Tịnh Bình xuất thế, chỉ sợ sẽ có phiền toái.
- Đó là chuyện của chàng, nếu không vì chàng, thiếp đã không dùng đến thứ này rồi!
Bạch y nữ tử khẽ cười, nói.
- Đúng là chuyện của ta rồi!
Mã Thiên Trường cười khổ, phóng ngựa tiến lên, tay vung chiến đao, rống lên một tiếng.
- Các huynh đệ, giết cho ta!
Một tiếng hét, khắp nơi sợ hãi!
Sĩ khí quân Đại Tấn tăng vọt, mà quân bắc nguyên thì ngược lại, cứu tinh vừa xuất hiện đã bị bắt, đây là đả kích trí mạng với niềm tin của họ. Hiện tại, tâm tư phản kháng đã mất, trong đầu họ chỉ còn suy nghĩ một điều duy nhất, đó là trốn. Trốn, liều mạng chạy trốn, trốn đến nơi không ai có thể tìm được.
Trong một thời gian ngắn, ở thảo nguyên rộng lớn bên ngoài Vân Châu, gần sáu mươi vạn người cùng chạy, phô thiên cái địa, nhìn khắp nơi chỉ thấy người là người.
Gió tuyết, đã dừng lại.
Tuyết đọng trên thảo nguyên đã dày quá ba thước, điều này gây ảnh hưởng lớn đến cả bên chạy trốn lẫn truy kích.
Thế nhưng, cả đôi bên đều không thèm để ý đến điều này. Một bên là nghe lệnh mà chạy. Một bên lại nóng lòng lập công, sẽ không dừng lại chỉ vì tuyết đọng.
Thế nhưng Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-dai-thanh/1629113/chuong-425.html