Chương trước
Chương sau

Tiểu Báo Tử nghe Kim Ngọc Bảo hỏi thì khoé miệng chỉ nhếch lên một chút nhưng không hề trả lời mà ngược lại cầm theo cái chuỳ của hắn bắt đầu đi tới đám đạo phỉ.
Nhìn Tiểu Báo Tử dùng tốc độ càng lúc càng nhanh hướng chỗ mình đi tới, trong lòng Kim Ngọc Bảo cảm giác nguy hiểm càng trầm trọng. Tốc độ của Tiểu Báo Tử quả thực không nhanh lắm nhưng mỗi bước tiến tới thì khí thế lại lăng lệ hơn một phần, đến bước thứ mười thì khí thế của hắn đã ngưng tụ tới cực điểm như một toà núi cao chọc trời, không khí xung quanh thân hắn cũng bị ào ào đẩy về phía trước. Cũng ngay lúc khí thế đạt tới đỉnh điểm, tốc độ của Tiểu Báo Tử cũng bạo tăng, xông tới.
"Oanh!"
Ngươi chưa tới, thế đã tới, bằng đại khí thế giống như cao phong vạn trọng ép xuống.
Trong chiến đấu, hai quân đối mặt, song phương bày trận thì khí thế là quan trọng nhất.
Khi xông trận, đối mặt thiên quân vạn mẽ, ta độc thân một mình tay cầm trường thương, eo mang bảo kiếm giết thẳng vào trăm vạn đại quân cắt lấy thủ cắp tướng địch! Đây chính là khí thế mà Tiểu Báo Tử mang lại cho đám đạo phỉ lúc này.
Mà chuỳ của hắn chính là vũ khí thích hợp nhất để xông trận! Những mãnh tướng trong truyền thuyết cũng đều cầm những vũ khí hạng nặng như chuỳ, lang nha bổng ... xông trận.
Mặc dù Tiểu Báo Tử xông trận không có được cái quy mô như những mãnh tướng trong truyền thuyết nhưng dù sao cũng là xông trận a!
Tay ta cầm chuỳ, xông vào chiến trận của đám đạo phỉ cũng là một việc hết sức hưng phấn, lúc trước lúc nào cũng ngồi trong văn phòng làm việc làm sao có thể có hưng phấn được như vậy?
Cho nên lúc này Tiểu Báo Tử càng thêm hưng phấn, khí thế càng thêm ngưng thực.
Sắc mặt Kim Ngọc Bảo càng thêm trắng bệch, không còn một tia huyết sắc. Cả đội hình mấy chục mạng của đạo phỉ tạo thành nhưng lại không chịu nổi một kích trước khí thế của Tiểu Báo Tử, hoàn toàn bị đánh bại, rầm rầm ngã xuống.
- Chạy!
Tiểu Báo Tử còn chưa vọt tới trước trận thì đám đạo phỉ đã không thể thừa nhận nổi khí thế áp bách do hắn phát ra, lập tức rời bỏ trân hình, thục mạng chạy trốn. Đã có người thứ nhất tất nhiên sẽ kéo theo người thứ hai, trong nháy mắt trận hình đã tán loạn, Tiểu Báo Tử cũng đã xông vào trong trận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đám đạo phỉ này tuy cũng không hoàn toàn là một đám ô hợp nhưng dưới sự áp bách khí thế của Tiểu Báo Tử làm cho sợ hãi thì còn đâu tâm tư đi ngăn cản. Trừ mấy tên phản ứng hơi chậm rớt lại phía sau bị Tiểu Báo Tử một chuỳ đánh bay ra bên ngoài thì đa số đã chạy tứ tán.
- Đáng chết, ta không nên để cho hắn xông vào trận hình a!
Mấy người Kim Nam Thanh ở gần đó thấy tình hình như vậy trên mặt đều hiện lên vẻ chưa đã ghiền. Bọn họ vốn định để cho Tiểu Báo Tử có thực lực cường đại đi xung phong chấn nhiếp đối phương một chút, nhưng không ngờ khí thế của Tiểu Báo Tử quá mạnh mẽ đã khiến cho trận hình của đối phương lập tức tan rã chạy trốn tứ tán. Mấy chục tên đạo phỉ này đều cưỡi ngựa chạy trốn mà bọn họ bất quá chỉ có sáu người muốn đuổi theo cũng không kịp cho nên chỉ đành chọn một đám lao tới chém giết.
Vừa giết, Kim Nam Thanh vừa hô lớn:
- Chu sư đệ, đừng buông tha cho tên trùm thổ phỉ kia!
- Biết rồi!
Tiểu Báo Tử cười cười, vung mấy chuỳ đã tới trước mặt Kim Ngọc Báo. Một đoàn ngân quang trên tay hắn liên tục nhảy múa cuồng loạn giống như một cái đèn lồng màu bạc thật lớn bao phủ cả Kim Ngọc Bảo vào trong khiến đối phương liên tiếp phải lui về phía sau, khổ cực chống đỡ, chỉ có thể thủ không hề có sức hoàn thủ.
- Dừng tay! Dừng tay! Các hạ là người phương nào?
Đáng thương cho Kim Ngọc Bảo căn bản không biết chuyện gì xảy ra, vừa chống đỡ vừa hô to, muốn cho Tiểu Báo Tử dừng tay ý muốn nói là cho dù ngươi muốn đánh muốn giết cũng phải cho bọn ta được tinh tường đến tột cùng là đã đắc tội gì với các ngươi để bọn ta tránh phải làm quỷ hồ đồ a!
Nhưng Tiểu Báo Tử từ đầu đến cuối đều không hề quan tâm tới tiếng hô của hắn, chuỳ ảnh trên tay hắn liên tục bức Kim Ngọc Bảo lui về phía sau, tay trái khẽ vung lên cái chuỳ ném ra lúc trước cũng thu vào tay. Hai thanh chuỳ trong tay hắn lại càng ép Kim Ngọc Bảo thêm chật vật, trực tiếp đánh bay cả đại đao trên tay đối phương.
- Không xong rồi!
Đại đao bị song chuỳ của đối phương đánh bay, Kim Ngọc Bảo đã biết đời hắn tàn rồi.
Bất quá hắn bản tính xảo trá trời sinh, ngay lúc bị Tiểu Báo Tử bức bách chật vật hắn đã biết hắn không thể nào chống lại nên trong lòng đã thầm có quyết định, thuận thế ném luôn đại đao trong tay, thân hình nhanh chóng đạp mạnh một cái lăn một vòng trên mặt đất ra hơn mười trượng phía sau, rồi nhanh chóng dùng hai tay hai chân bò vào trong một bụi cỏ gần đó.
Bụi cỏ này tiếp giáp với khu rừng có diện tích gần đó, có diện tích đạt tới mấy trăm mẫu.
Tiểu Báo Tử cũng không ngờ tên này trơn như lươn khiến hắn vô cùng giận dữ, không hề nghĩ nhiều, vung song chuỳ lên nhảy người xông vào trong rừng.
- Sư đệ, bình tĩnh, đừng đi vào trong rừng!
Kim Nam Thanh luôn chú ý tới tình hình bên Tiểu Báo Tử, khi thấy Tiểu Báo Tử muốn đuổi theo vào trong rừng thì lập tức lớn tiếng ngăn cản. Nhưng mà thanh âm của hắn đâu có nhanh bằn thân pháp của Tiểu Báo Tử, một chữ cuối cùng còn chưa thốt ra thì thân ảnh của của Tiểu Báo Tử đã nhập vào trong rừng rồi nên hắn chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng.
- Kim sư huynh, chúng ta có nên đi theo không?
Lúc này chiến đấu của mấy người cũng đã kết thúc, đám đạo phỉ này đã bị khí thế của Tiểu Báo Tử hoàn toàn áp đảo, trong lòng chỉ có ý niệm chạy trốn, thấy Tiểu Báo Tử còn có đồng bọn thì sợ hãi càng lớn, làm gì còn chút chiến ý nào!
Mà thân thủ của mấy người Kim Nam Thanh cũng không kém, nhưng đám đạo phỉ lại chạy trốn tán loạn, bọn họ cũng không cách nào chặn giết toàn bộ được cho nên sau khi giết được hơn mười tên thì xung quanh đã không còn một bóng người. Đoan Chính Minh sau khi giết đối thủ của mình liền đi tới hỏi Kim Nam Thanh.
- Không cần, Chu sư đệ võ nghệ cao cường, tâm tính cũng cơ linh sẽ không có gì đâu. Chúng ta trước hết xử lý ở đây một chút đã!
Vừa nói, hắn vừa đem ánh mắt tập trung lên mấy cái xe hàng đằng xa, trong mắt lộ ra vài tia hứng thú.
Thấy vẻ mặt này của Kim Nam Thanh, Đoan Chính Minh trong lòng khẽ động, nói:
- Sư huynh, nhóm hàng này ...
- Nhóm hàn gnày là của Phi Hổ tiêu cục bị đạo phỉ cướp trên quan đạo, mà nhóm đạo phỉ này bị chúng ta tập sát, số hàng này tất nhiên là phải trả lại rồi!
Kim Nam Thanh cưỡng chế tham niệm trong nội tâm, nói. Đoan Chính Minh trong lòng mặc dù có chút tiếc nuối nhưng sau khi nghĩ kỹ lại cũng đồng ý với cách làm của Kim Nam Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.