Chương trước
Chương sau
Từ bản chất thì Hoang tộc và vực ngoại thiên ma rất gần nhau.
Hai tộc này đều có thể trực tiếp thôn tính nguyên khí rồi luyện hóa, thậm chí hút nhục thân và nguyên khí của đồng loại nhưng so với vực ngoại thiên ma tự nhận là đứng đầu thái hư thì Hoang tộc đáng sợ hơn.
Nhục thân Hoang tộc mạnh hơn, có thể thanh toán được nhiều thứ hơn.
Thoáng sau, tu vi Ngụy Tác đã vượt Chân tiên tam trọng trung kỳ, tiến sát hậu kỳ.
Theo gã nội thị thì càng có nhiều kết tinh, mỗi viên như vì sao nhỏ, hàm chứa sức mạnh kinh nhân.
"Ngươi nên tuân thủ giao dịch, để ta diệt phân thân đã, không thì với tu vi tiến cảnh này của ngươi, ta và Thích Già Lam không còn là đối thủ." Bản thể Hoang tộc đại năng sầm mặt nhìn gã, lên tiếng.
"Không sai, cứ thế này thì giao dịch chỉ vì mình ngươi." Thích Già Lam cười lạnh với Ngụy Tác.
"Lưỡng vị nói đùa rồi, thần thông của mỗ kém xa các vị, lỗ đã khoét rồi, không luyện hóa, nguyên khí sẽ thành lãng phí." Ngụy Tác bình thản nói, thấy cả hai biến sắc thì đổi giọng: "Mỗ đảm bảo đạt Chân tiên tam trọng hậu kỳ sẽ dừng lại, mỗ không đột phá đến Chân tiên tứ trọng, thực lực có đáng gì, các vị yên tâm chưa?"
"Ngươi... không dừng tay đừng trách bọn ta trở mặt!"
Bản thể Hoang tộc đại năng và Thích Già Lam mắt như phun lửa, Ngụy Tác vừa nói vừa dốc nguyên khí gột rửa càng mãnh liệt, cả hai nói thêm mấy câu là gã đạt Chân tiên tam trọng hậu kỳ.
"Được."
Bản thể Hoang tộc đại năng và Thích Già Lam giận đến huyết thổ vì trước ánh mắt phun lửa của cả hai, gã đáp ứng thập phần sảng khoái, nói được nhưng động tác còn chậm hơn cả Thần hải cảnh tu sĩ.
"..." Tuy tình hình thập phần khẩn trương, nhưng thấy gã vô sỉ như thế, Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi suýt phì cười.
"Được!"
Bản thể Hoang tộc đại năng và Thích Già Lam định trở mặt thì gã dốc một dải nguyên khí cho bản thể Hoang tộc đại năng đoạn dừng tu luyện.
Cứ thế là gạo nấu thành cơm, đạt Chân tiên tam trọng hậu kỳ, sự thực dù ép thì gã cũng không dám tu luyện nữa, vì đột phá đến Chân tiên tứ trọng là gã sẽ dẫn động thiên kiếp.
Ở đây mà dẫn động thiên kiếp không hiểu sẽ có uy năng gì.
Thấy gã dừng tu luyện, lại bắn nguyên khí tới thì bản thể Hoang tộc đại năng mắt lóe hung quang nhưng cố nén.
"Chả trách tiên tổ ta đến thiên địa của các ngươi lại thay nhau ngã xuống, hóa ra tu sĩ các ngươi còn âm hiểm giảo trá hơn tộc nhân bọn ta!" Mắt Thích Già Lam như dao bén cắt vào mặt Ngụy Tác nói.
"Đâu có, mỗ là đáng tin nhất, nói dừng là dừng mà?"
Ngụy Tác cười ha hả, gọi vào hư không, "Trạm Đài Linh Lan, đến đây."
Trạm Đài Linh Lan điều khiển Hư không kim hồ, thò ra từ hư không cách đó không xa, cùng hai Hoang thần nô đến cạnh gã.
Bản thể Hoang tộc đại năng lại trông khó coi hơn, hừ lạnh.
Trạm Đài Linh Lan đến là đưa cái bình màu cho Ngụy Tác ngay.
"Chát!"
Chân nguyên dồn vào, cái bình màu thức tỉnh khí tức, tiên quang như giọt lệ từ nhất phương vũ trụ ép lên quang tráo quanh độc giác ma vật.
"Chát, chát, chát!"
Trong lam sắc quang tráo vang lên tiếng vỡ vụn.
"Gừ!"
Độc giác ma vật kinh nộ dị thường gầm vang, hiện lên vô số lam sắc hoa đóa, thêm một quang tráo hiển hiện. Quang tráo cũ rung lên mạnh mẽ rồi nổ tung.
Ngụy Tác và các vực ngoại thiên ma vây công, đòn đành của gã khiến lam sắc quang tráo tan tành!
Bản thể Hoang tộc đại năng và Thích Già Lam nhìn gã với vẻ e dè hơn.
"Với tu vi của mỗ hiện tại, dùng cái bình màu ít nhất cũng gột được nguyên khí của thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng." Ngụy Tác im lặng nhưng thoáng nghĩ thế.
Tu vi này có thể phát huy cực hạn cực đạo tiên binh cái bình màu, tương đương với Chân tiên ngũ trọng điên phong.
Ở Phong Bạo đảo mà Thích Già Lam và độc giác ma vật đều phải cố ý áp chế uy năng và nguyên khí dao động thì Chân tiên ngũ trọng tương đương với cực hạn.
"Chát!"
Hư không chấn động, Ngụy Tác cũng định giết độc giác ma vật nên không ngừng kích phát cái bình màu, hào quang rừng rực đổ vào lam sắc quang tráo quanh nó.
"Cách cách cách..."
Trong màn sáng nổ vang, thấy không chống nổi, độc giác ma vật sáng rực lam sắc quang hoa và tử hắc sắc quang hoa, nguyên khí tổn hao đắc thập phần kịch liệt.
Nó tỏ vẻ hung hãn, đột nhiên tử hắc sắc quang mang lóe lên, cái sừng gãy gục.
Chỗ gãy trơn bóng, không có máu, quỷ dị vô cùng.
"Không xong!" Bản thể Hoang tộc đại năng biến sắc, phân thân này ở trong hư không loạn lưu mấy vạn năm, trừ thần thông của y thì đã diễn hóa được thần thông mà y không biết, giờ cái sừng gãy dấy lên uy năng gì thì y mù tịt. Chỉ là nhận ra từ đáy lòng, khí tức của độc giác ma vật thập phần quỷ dị.
"Ý gì hả?"
Bọn Ngụy Tác và Thích Già Lam tròn mắt vì cái sừng gãy của độc giác ma vật hóa thành không biết bao nhiêu đạo quang ti, găm vào hư không nhưng nhất thời không có uy năng gì công kích họ mà tất cả như lặng lại. Từ da nó không dừng chảy ra tử hắc sắc huyết châu, sôi lên rồi kết thành một cái kén.
Ai cũng nhận ra khi độc giác ma vật thi pháp, nguyên khí dao động và sinh cơ giảm nhanh.
Rõ ràng nó thi triển cường pháp kiểu như Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp, phải đốt tu vi và sinh cơ.
"Chát! Chát! Chát..."
Cơ hồ ai nấy đều tế xuất phòng ngự pháp bảo hoặc diễn hóa thuật pháp phòng ngự mạnh nhất, thần quang lóe lên không ngừng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ai cũng e cường uy của độc giác ma vật đột nhiên giáng vào mình.
"Thanh âm gì nhỉ?"
Đột nhiên không ít vực ngoại thiên ma kêu lên kinh hoàng.
Đột nhiên từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng chát chát rất khẽ, như bươm bướm vỗ cánh từ rất xa, lại như tiếng mưa hoặc tuyết rơi xuống đất.
Từ bốn phương tám hướng hiển hiện vô số tử hắc sắc quang hoa như hoa tuyết!
"Tinh thần xạ tuyến!"
Cơ hồ đồng thời, Ngụy Tác và Thích Già Lam, bản thể Hoang tộc đại năng, Linh Lung Thiên vốn có cảm tri nhạy nhất, cùng biến sắc.
"Mau lên, toàn bộ tụ tập cạnh mỗ và Vu thần nữ!"
Ngụy Tác gầm vang!
Tinh thần xạ tuyến!
Tử hắc sắc quang hoa là vô số tinh thần xạ tuyến ngưng tụ lại! Khí tức đều mang tính hủy diệt!
Ngụy Tác hú vang, mặt nhợt đi, Vu thần nữ mới khôi phục chút chân nguyên cũng toàn lực kích phát bản mệnh pháp bảo, phát ra hỗn kim sắc quang tráo. Ngụy Tác ném hỗn kim sắc tàn phiến như căn phòng ra.
Chỉ tích tắc, vô số tử hắc sắc quang hoa đã tràn tới.
Cơ hồ mọi vực ngoại thiên ma đều kích phát pháp bảo phòng ngự và linh quang quang tráo, cũng không ngăn được tử hắc sắc quang hoa. Cũng như ánh sáng xuyên xuống nước, tuyệt đại đa số tử hắc sắc quang hoa thấu qua mà găm vào thể nội chúng.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp.
Nhưng chỗ của vực ngoại thiên ma bị quang hoa bắn vào thì như minh thú dưới vực sâu bị dương quang chân hỏa chiếu xạ, sưng lên rồi vỡ tan. Cả xương trắng trên mình chúng cũng vậy, chảy tan thành nước ngay.
"A!"
Hoang tộc đại năng và Thích Già Lam sưng vù, không chống nổi.
Nhưng tử hắc sắc quang hoa không xuyên qua được kén máu của độc giác ma.
"A..." Được hỗn kim sắc tàn phiến và hỗn kim sắc quang hoa Vu thần nữ kích phát ngăn cản, gần như mọi tử hắc sắc quang hoa không xuyên được, thể nội bọn Ngụy Tác như bị găm vô số cây kim, khí huyết cùng chân nguyên bốc cháy, sinh cơ từ trong ra ngoài tan dần.
Đâu phải cường pháp gì mà độc giác ma vật thấy không địch nổi nên liều mạng!
"A..." Một vực ngoại thiên ma ôm đầu, óc trở nên trong veo rồi hóa thành nước.
"A!"
Mấy vực ngoại thiên ma không chống nổi, liều mạng lao đi, định thoát khỏi nơi này nhưng đâu đầu cũng là hắc sắc quang hoa vô cùng vô tận. Từng tên không chống nổi mà hóa thành nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.