Chương trước
Chương sau
Bạch sắc quang hoa dị thường trong trẻo, tạo cảm giác thần thánh khôn tả.
Nam tử gầy gò mặc lam sắc ngọc y diện mạo phổ thông, hơi nhếch môi, tạo cảm giác không nhiễm khí tức hồng trần, bất khả xâm phạm.
Đôi cánh trắng rung lên, phát ra vô số đạo quang ba, chiếu sáng xa xôi vô cùng.
Ánh mắt trí tuệ như xuyên thấu nội tâm khiến bọn Ngụy Tác giật mình.
Có khác gì thần chi khiến người ta muốn quỳ xuống lễ bái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Linh Lung Thiên, ngươi hả?" Nam tử lấp lóe thần thánh quang huy cũng dừng lại.
"Đại Nguyên Thiên, ngươi..." Linh Lung Thiên cực kỳ kích động, hơi lạc giọng, tử quang lóe lên, định đến cạnh nam tử.
"Không đúng! Cương nha muội! Có điều cổ quái!"
Ngụy Tác biến sắc, kéo Linh Lung Thiên đã vượt lên, tay kia lóe quang hoa, tử sắc thần quang rực lên, kích phát tử ngọc hồ lô của Trạm Đài Linh Lan.
"Chát!"
Thân thể nữ vực ngoại thiên ma run lên, sắc mặt trắng hơn bạch cốt.
"Chuyện gì thế nhỉ?" Đầu tiên là xuất hiện Đại Nguyên Thiên rồi Ngụy Tác hành động như thế thì bọn Cơ Nhã và Vu thần nữ không hiểu gì.
"À?"
Nam tử lấp lóe ánh sáng thần thánh hơi biến sắc, nhìn tử sắc quang hoa quanh Ngụy Tác, tỏ vẻ cợt nhả. "Sao ngưoi phát hiện?"
"Ngươi không phải Đại Nguyên Thiên?!" Linh Lung Thiên cứng lại, mắt bắn kim quang mấy thước.
"Có người hóa thành Đại Nguyên Thiên? AI?" Bọn Vu thần nữ hít một hơi lạnh, hiểu ra. Dáng vẻ Ngụy Tác như lâm đại địch, không dám thở mạnh, cùng khí tức của nam tử cho thấy y bất phàm.
"Coi như ta là chủ nhân nơi này, giải đáp nghi hoặc cho các ngươi đã." Nam tử mỉm cười nhìn nữ vực ngoại thiên ma, "Cổ Ti Lệ, ta không nhầm thì đó là tên ngươi. Cho chúng biết ta là ai."
Nữ vực ngoại thiên ma càng run lên, nói nhanh lạc giọng, "vâng, Vũ Gia Ưng đại nhân. Vũ Gia Ưng đại nhân là trưởng lão bản tộc."
"Là đại nhân vật trong số vực ngoại thiên ma!" Nhất thời ai nấy nín thở, tuy qua đối thoại của nam tử với nữ vực thiên ma thuyết mà họ đoán ra y là ai, nhưng thần thái của cả càng khiến họ rùng mình.
"Nói ra cũng đơn giản đúng không, thân phận ta không khó hình dung." Nam tử cười cợt nhìn nam vực ngoại thiên ma còn bị nhét xương ở mông, vẫn đang ngất xỉu, "Hiện tại ngươi cho ta biết vì sao ngươi phát hiện ra ta, với thực lực của ngươi không thể nhận ra chân thân của ta."
"Vậy chúng ta giao dịch, ngươi trả lời mấy câu, mỗ sẽ cho biết vì sao mỗ nhận ra." Ngụy Tác bảo nữ vực ngoại thiên ma và nam tử gầy gò.
"Ngươi sợ ta biết câu trả lời rồi sẽ động thủ đối phó các ngươi? Không cần lo." Nam tử bật cười, "thiên vực này hiếm có khách đến, ta nhận ra các ngươi liên quan đến một việc quan trọng, nên sẽ bàn bạc với các ngươi, nhưng nếu ngươi cứng cổ thì tùy."
"Sao ngươi ảo hóa thành Đại Nguyên Thiên, sao lại biết tên Linh Lung Thiên? Lẽ nào ngươi đã gặp Đại Nguyên Thiên, hoặc đã sống sáu, bảy vạn năm, từng dự trận chiến đó?" Ngụy Tác nhìn nam tử vốn chân thân không biết đáng sợ cỡ nào.
"Tộc của bọn ta tuy thọ nguyên lâu dài nhưng cũng chỉ hơn vạn năm, tộc nhân tham dự trận chiến đó không còn, chỉ đểu lại ghi chép." Nam tử mỉm cười, có vẻ dễ gần, "Không biết Cổ Ti Lệ đã nói với các ngươi là tộc nhân bọn ta khi đạt đến tu vi nhất định sẽ cảm tri và nắm bắt được ý thức trong hư không này, coi như tiến vào được óc các ngươi."
"Biết hình ảnh vài nhân vật trong óc các ngươi có là gì, điều duy nhất đáng tiếc là chúng ta khác nhau về nhục thân và nguyên khí, không thì bọn ta có thể động dụng bất kỳ thuật pháp nào của các ngươi. Thiên địa của các ngươi sớm đã bái phục tổ tiên bọn ta." Nam tử tỏ vẻ tiếc nuối.
"Nắm bắt được thần thức!" Bọn Cơ Nhã cắt không còn hột máu. "Có khác nào đọc được óc bọn ta, vì sao ngươi còn hỏi, ngươi hiểu bọn ta như thế thì cứ tự đoán xem chứ nhỉ, theo cách chia thực lực của bọn ta thì cảnh giới của ngươi là gì?"
"Thứ nhất, nắm bắt ý thức không phải có thể thực hiện mãi, với cảnh giới của ngươi chắc cũng biết tiếp nhận hoàn chỉnh ký ức của một người là hứng chịu thần thức xung kích cỡ nào, thậm chí có thể bị những tình cảm vô vị khiến cho sa vào hỉ nộ ai lạc của đối phương, bị tâm thần phản ngược. Việc đó rất hao tốn tinh thần, ít nhất ta không thể lúc nào cũng hiểu các ngươi nghĩ gì. Thứ hai, pháp bảo của ngươi ngăn được ý thức của ta tiến vào, ta không muốn mạo hiểm tổn hao tâm thần để thử xem pháp bảo này phòng ngự thế nào." Nam tử mỉm cười, ngẩng nhìn hư không, "Theo cách chia chiến lực của các ngươi, ta coi như tu vi đế thiên?"
"..."
Nhất thời cả hư không lặng ngắt, cả tiếng tim đập cũng ngừng lại, chỉ còn nỗi sợ hãi lan đi.
Hướng nam tử nhìn có một khối lục sắc vẫn thạch đột nhiên tan biến vô ảnh vô tung, tro cũng không còn, chỉ còn lại pháp lực dao động khiến tất cả rùng mình.
Đế thiên... bọn Trưởng Tôn Cảnh vốn tê dại đã hiểu nam tử nói ngần ấy, kỹ thế với Ngụy Tác vì không sợ bọn y thoát.
"Hóa ra thế." Ngụy Tác vẫn lãnh tĩnh, bảo nam tử: "Trận chiến sáu, bảy vạn năm trước thì các hạ biết được bao nhiêu? Trong không vực này, các hạ xếp thứ bao nhiêu trong số vực ngoại thiên ma?"
Nam tử càng lúc càng thấy Ngụy Tác thú vị: "Ta biết không ít không nhiều, khi đó bọn ta có cả nghìn tộc nhân đến đây nhưng sau trận chiến đó chỉ còn mấy chục. Khi đó tụ tập ở đây cũng toàn đại năng của tu đạo giới các ngươi, tộc nhân chỉ bị cuốn vào đại chiến. Lúc đó chỉ còn mấy đại năng của các ngươi nhưng vẫn khiến bọn ta chết ngần ấy tộc nhân, thậm chí khe nứt không gian khiến bọn ta đến đây cũng do đại chiến đó tạo thành. Còn trong các tộc nhân bây giờ, thực lực của ta xếp thứ hai."
Còn cao thủ lợi hại hơn vực ngoại thiên ma này... Lục bào lão đầu sợ đến im tiếng, nhưng Ngụy Tác vẫn hỏi tiếp, "Những nhân vật tham gia đại chiến năm đó đều bị tộc nhân của ngươi giết?"
"Theo ghi chép thì là như vậy, các hạ hỏi thế lẽ nào có lối đến?" Nam tử nhìn vào mắt Ngụy Tác như muốn qua ngữ khí gã để tìm hiểu xem có ý gì khác.
"Ngươi có biết mấy đại năng tham gia đại chiến khi đó thế nào không?" Ngụy Tác không giải thích mà hỏi.
"Ta không biết, Thích Già Lam có lẽ biết." Nam tử bảo Ngụy Tác, "Thích Già Lam lợi hại hơn ta, là đại trưởng lão. Y ở Chân không tự, nơi đó có ghi chép."
"Sao ngươi lại ở đây? Xem ra Cổ Ti Lệ biết ngươi ở đây nhưng không nói, dẫn dụ bọn ta tới. Vực ngoại thiên ma như ngươi cảm tri được bọn ta từ bao xa?" Ngụy Tác hỏi tiếp.
"Không sai, không không thích bị quấy nhiễu, nên coi nơi này là cấm địa. Tộc nhân nào cũng biết. Ả tất nhiên cố ý dẫn các ngươi đến đây. Ta ở Thúy cổ tự vì muốn cảm ngộ nguyên khí pháp tắc của nơi các ngươi ở, sau này vào đó cũng không thiệt thòi gì. Còn cảm tri thần thức các ngươi thì cách mười vạn dặm là ta đã thấy được pháp lực dao động, trong phạm vi này ta có thể nắm bắt được ý thức của các ngươi." Nam tử thấy Ngụy Tác hỏi riết thì buồn cười, "Được rồi, ta đáp ngần ấy thì cũng đến lúc ngươi cho ta biết vì sao ngươi nhận ra sơ hở của ta?"
"Câu sau cùng, đáp xong là đến mỗ trả lời." Ngụy Tác không từ bỏ, bảo nam tử, "theo các hạ thì bọn mỗ có cách gì thoát được cảm tri của các vị không?"
"Không vực này có tinh thạch như thế. Bất quá nếu đấu pháp kịch liệt thì không có tác dụng, không che được nguyên khí dao động của uy năng thuật pháp va nhau." Nam tử vung tay ngưng thành phấn hồng sắc tinh thạch đặc biệt, nhìn Ngụy Tác đầy mong chờ, "Hiện tại ngươi nói đi."
"Được." Ngụy Tác gật đầu, "Ta bằng vào thứ này mà biết."
"Kia là... ?" Nam tử hiếu kỳ cực độ nhìn Ngụy Tác, nhưng thứ đó vừa xuất hiện thì y vốn khí định thần nhàn, nhìn bọn Ngụy Tác với vẻ cười cợt cũng tỏ rõ kinh hãi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.