Xuất hiện trước mắt Ngụy Tác là một ngọn núi.
Ngọn núi không cao, chỉ sáu, bảy trăm trượng nhưng xanh rờn, từ chân đến đỉnh là các loại cây cối, không một bóng người.
Quanh núi toàn là bình nguyên, các loại thực vật sinh trưởng um tùm.
"Ngụy Tác, đây..."
Vu thần nữ và bọn Cơ Nhã đều không dám tin, cũng như Ngụy Tác, nhận ra có thiên địa linh khí tồn tại.
"Là truyền tống pháp trận quỷ quái gì nhỉ? Vào rồi ra làm sao."
Lục bào lão đầu kêu lên muốn khóc mà không có nước mắt.
Sau lưng bọn Ngụy Tác là rừng cây, chỉ có sương trắng bao quanh như tường vây.
Trong tầm mắt không còn bạch quang và truyền tống pháp trận.
"Phù!"
Ngụy Tác hít sâu một hơi, ngưng thần tra xét. Lục bào lão đầu nói là truyền tống pháp trận quỷ dị, gã vốn không để tâm, tình hình hiện thời cho thấy là truyền tống pháp trận cự ly gần. Lại ở trong Phù đồ, dù không có truyền tống pháp trận đi ra thì với gã và Linh Lung Thiên, chỉ cần cứ đi thẳng, gặp cấm chế là phá thì sẽ ra được. Hiện tại quan trọng là nơi này đầy thiên địa linh khí, có phần hơi lạ.
"Lẽ nào trong này có linh khí linh mạch như Hải Tiên thành, bạch sắc vụ khí là để cấm cố linh khí?"
Thần thức trải ra, chạm vào ngọn núi và sương mờ ngoài xa, Ngụy Tác cả kinh.
Gã nhận ra đỉnh núi là dày linh khí nhất, từng tia như mưa xuân trút xuống, đến chỗ sương giăng thành tường thì không qua được. Có cảm giác như Hải Tiên thành nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-chi-lo/1443136/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.