Tòa cổ cung chỉ mấy chục trượng, không khác gì phổ thông điện vũ, không có linh quang, như thể chỉ dùng đá thường chất thành.
Tích tắc Ngụy Tác thấy cung điện thì giật nảy mình.
Cung điện không hề xuất hiện trong thần thức, tức là gã không thấy nó, nếu không chính mắt thấy, chỉ dựa vào thần thức thì gã sẽ coi nó là hư vô, không chỉ không có khí tức mà tự thân không hề tồn tại.
Ẩn giấu khí tức đến mức thần thức như Ngụy Tác mà ở ngay trước mắt cũng không phát hiện thì không tông môn và tu sĩ nghiên cứu cấm chế nào làm được.
Kiểu chấn động vô hình đó đủ chấn nhiếp mọi cường giả trong tu đạo giới hiện thời.
"Khi xưa ngoài cổ cung còn bao trùm ba mươi hai tầng quang tráo, thánh lực lưu chuyển, nhưng quang hoa không sáng lắm, cũng không thấy nguyên khí dao động, đến gần mới có thể phát giác. Sau này địa mạch biến động tự nhiên nên các tầng quang tráo mới tan biến, nhưng bọn tại hạ không phát hiện, không hiểu là cấm chế gì." Hai lão nhân đi trước dẫn đường cũng nhận ra Ngụy Tác chấn động nên nói.
"Đưa mỗ vào." Ngụy Tác hít sâu một hơi, gật đầu với hai lão nhân.
Cổ cung không còn cấm chế, hai lão nhân dẫn gã và nữ tu diễm lệ vào trong.
"A!"
Tuy đã nghe trước về tình hình bên trong nhưng vào rồi thì nữ tu diễm lệ họ Đỗ vẫn kinh hô.
Trong một khối tinh thạch trong suốt như do mỡ đông thành có một nữ tử tỏa linh quang như ngủ say.
Da nàng ta như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-chi-lo/1443070/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.