Chương trước
Chương sau
Đấy là phong thái cỡ nào!
Thần huyền đại năng trẻ tuổi của Minh Thổ tông dù gì cũng tu vi Thần huyền lưỡng trọng, với các Kim đơn đại tu sĩ thì là thần linh chân chính, là siêu cấp tông môn tông chủ, cao cao tại thượng.
Nhưng Ngụy Tác chỉ liếc là thần quang tan đi, rơi xuống mất hết chiến lực.
Trạm Đài Linh Lan bị Ngụy Tác liếc là chạy biến vào hư không.
Tiếp đó gã bước tới, nhân vật đứng đầu phe đối phương là Thiên Cửu thần quân cũng thét lên thê thảm.
Một địch mười nhưng mới giao phong đã đánh cho đối phương kinh hãi liêu xiêu, tu sĩ quanh Hoàng Thiên thành đều không dám tin vào mắt mình.
"Oành!"
Đột nhiên khí tức kinh nhân chấn động.
Sơn môn Hoàng Thiên đạo hé ra một khe, xuất hiện kim sắc cự nhãn.
"Chát!"
Một đạo kim sắc hỏa diễm từ kim sắc cự nhãn bắn vào Ngụy Tác.
Đấy là đại cấm của Hoàng Thiên đạo, uy năng phát ra là tu sĩ trong mấy nghìn dặm ngoài Hoàng Thiên thành bị khí tức ép cho ngã nhào.
"Đừng phát động đại cấm! Y biết bí thuật! Một hai đại cấm không làm gì được!"
Nhưng tích tắc kim sắc cự nhãn hóa ra thì Thiên Cửu thần quân bị Ngụy Tác dùng Như Lai thần mang giáng trúng lại rú vang.
"Vù!" Thủy lục sắc đạo tôn cỡ ba tấc hiện ta trước mặt y hóa thành tro, quang tráo bao lấy y và các đại năng.
Đồng thời, Ngụy Tác chỉ bước tới là kim sắc hỏa diễm bị bỏ lại sau lưng, giáng xuống đất thành vực sâu không đáy.
"Trời ạ, đại cấm ngang với Thần huyền ngũ trọng tu sĩ mà không đánh trúng, sao y phản ứng được đến mức đó!"
"Y định làm cái gì, sao còn xông vào sơn môn Hoàng Thiên đạo! Đối phương không phát động đại cấm, rõ ràng biết một, hai đạo không đánh trúng được y, đợi y sa vào vòng vây của tuyệt đại đa số cấm chế và pháp khí thì mới nhất tề công kích, y làm thế là tự dâng mình lên!"
Ai nấy càng chấn động.
Tình cảnh này không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Một người cực kỳ nhỏ nhoi so với cả sơn môn Hoàng Thiên đạo cùng thần hỏa sau lưng mà đi giữa thiên địa. Thiên địa sau lưng bị kim sắc thần hỏa xuyên qua, ngọn lửa nhuộm vào thân thể gã. Phía trước, vô số tu sĩ tụ tập trong sơn môn, vô số quang hoa bay múa thành một vũng xoáy.
Thiên Cửu thần quân cũng là đại năng mà Ngụy Tác e dè nhất, tuy tu vi Thần huyền tứ trọng nhưng có nhiều truyền thừa pháp khí, ai biết sẽ phát ra được uy năng gì, nên gã đối phó đầu tiên, Như Lai thần mang đánh cho y gào lên liên tục, tiếp đó lại là Như Lai thần mang giáng tới.
Thiên Cửu thần quân kích phát thủy lục sắc đạo tôn chuyên để chống lại thần thức xung kích, Như Lai thần mang bị y ngăn lại.
"Giết!"
"Giết y!"
Bọn Vương Vô Nhất nhờ vào pháp khí Thiên Cửu thần quân kích phát mà tạm thời giữ được trận cước thì bốn lão bất tử rực quang diễm, không lùi mà lao nhanh vào Ngụy Tác.
Khí tức đáng sợ từ bốn người dấy lên.
"Bốn lão bất tử này có pháp khí lợi hại!"
Tích tắc đó, không ít người hiểu ra, bọn Thiên Cửu thần quân tính toán âm hiểm, như thế này thì Ngụy Tác sẽ chú ý đến các thần huyền đại năng nhưng pháp khí lợi hại của họ lạ dồn cho các lão bất tử.
Pháp khí của các lão bất tử này đều bao phủ phạm vi rộng, dù không giết được nhưng có thể đả thương, thậm chí ảnh hưởng đến chiến lực của Ngụy Tác.
Hiện tại bốn lão bất tử chia bốn hướng lao tới, Ngụy Tác ứng phó bằng cách nào.
"Chết!"
Nhưng ai nấy rùng mình vì Ngụy Tác không dừng, bước tới quát vang băng lãnh, hư không sau lưng lấp lóe vô số quang hà, trong vòng nghìn dặm như có vận luật của đại đạo khiến nhiều tu sĩ quan chiến cảm giác như tâm tạng sắp nhảy ra.
"A!"
Bốn lão bất tử đột nhiên rống lên, phun máu ồng ộc, không khống chế nổi chân nguyên, rớt phịch xuống.
Một lão lão bất tử sắp kích phát pháp khí thì mất khống chế, nổ tung thàn ngọn lả màu lục đốt lão thành tro.
Chỉ một bước là triệt để phá đòn âm hiểm đó khiến ai nấy rùng mình.
"Thiên vẫn phàm tâm của Vu thần nữ!"
Vạn Hoàng công tử nhận ra thuật pháp Ngụy Tác thi triển thì càng kinh hãi.
Kinh nghiệm đối địch và lãnh tĩnh của Ngụy Tác khiến tất cả rùng mình, Thiên vẫn phàm tâm đối phó Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ không mấy hiệu quả, chỉ khiến thi pháp đình đốn, nhưng bốn lão bất tử này vốn nhục thân và kim đơn đã suy bại, chỉ định tỏa sáng lần cuối thì bị đòn này của gã cát đứt hết sinh cơ.
Trừ lão bất tử bị chính pháp khí trực tiếp thiêu thành tro thì ba lão còn lại cũng rơi xuống, sinh cơ đoạn tuyệt.
"Oành!"
Ngụy Tác lại áp sát sơn môn Hoàng Thiên đạo, như bước lên tim tất cả.
"A!"
Hơn hai mươi lão bất tử đứng trước các thần huyền đại năng đều kêu lên, tóc bạc tung bay, lùi lại. Nguồn: truyentop.net
Hơn mười lão cảm thấy tâm tạng sắp nổ, khó chịu nổi áp lực từ uy thế cùng thuật pháp của Ngụy Tác, còn lại bị gã chấn nhiếp tâm thần, lùi lại liên tục.
Ngụy Tác vô hỉ vô ưu, chỉ còn chiến ý và sát ý lạnh ngắt, như được thần thánh quang hoa bao trùm, cất tay cất chân là không ai ngăn được.
"Đừng hoảng! Đến sau lưng ta, vẫn giết được y!" Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất cùng quát.
Các đại năng đã giữ vững trận cước, định tung đòn kinh thiên. Cả Trạm Đài Linh Lan bị Ngụy Tác dọa cho trốn vào hư không cũng lại điều khiển Hư không kim hồ thò ra.
"Y định làm gì?"
"Y định xông vào sơn môn Hoàng Thiên đạo?!"
Ngụy Tác vẫn cất bước, mỗi bước là trong sơn môn Hoàng Thiên đạo có nhiều người không chịu nổi, lùi nanh như nước triều, chỉ còn các thần huyền đại năng đứng lại.
"Không xong! Y công phá hộ sơn pháp trận!"
Trong sơn môn Hoàng Thiên đạo, vô số lão nhân kêu lên hãi hùng, Ngụy Tác một bước là cách cấm chế không đầy trăm dặm, Đăng tiên pháp vực và Sinh tử thư đồng thời áp ép lên tinh quang.
"Được! Phát động đại cấm!"
"Giết!"
Bọn Vương Vô Nhất gầm vang, thần quang ngút trời lao tới.
Ngụy Tác đứng trong phạm vi công kích của mọi Hoàng Thiên đạo đại cấm, lại còn chủ động xuất thủ, công kích sơn môn Hoàng Thiên đạo, đây là thời cơ giết gã tốt nhất!
"Oành!" "Oành!" "Oành!" ...
Hư không như mảnh sứ bị gõ vào. Mảnh vỡ nửa đỏ nửa vàng từ tay Vạn Hoàng công tử bắn lên kêu vang chín tầng trời, hóa thành xích kim sắc thần hoàng bổ vào Ngụy Tác.
Vô số hắc quang từ một đỉnh núi trong Hoàng Thiên đạo bắn lên, ngưng thành dòng thác đen mấy trăm dặm ép tới Ngụy Tác.
Chỉ hai làn uy năng này cũng khiến hư không quanh Ngụy Tác rực tinh quang, giữ cứng gã.
"Cách!"
Ngụy Tác lại bước thêm một bước, tránh thoát uy năng, đến rìa cấm chế sơn môn Hoàng Thiên đạo. Cấm chế này cực kỳ kinh nhân, đòn của gã không đủ đánh tan.
Đòn của Vạn Hoàng công tử và Hoàng Thiên đạo đại cấm đều bị gã tránh được.
"Chết!"
Bọn Vương Vô Nhất quát to.
Hư không còn ba khí tức rùng rợn lan tràn.
Vô số lam sắc thần văn hình thành lam sắc lãnh điện, ngân quang chói lòa hình thành ngân sắc cự lô, liên hoa đạo liên bảy màu bảy mươi hai cánh ép tới khi Ngụy Tác vừa hiện rõ thân ảnh.
"A!"
Vô số người kêu thành tiếng với uy áp nghẹt thở này.
Ba đạo uy năng đều do truyền thừa pháp khí và đại cấm diễn hóa, uy năng quá đáng sợ, họ cho là Ngụy Tác không thể nào tránh được.
Nhưng tiếng kêu của họ đổi ý nghĩa.
"Chát!"
Tiếng kêu chưa vang lên thì tử quang đã hóa ra trên đầu Ngụy Tác, lam sắc lãnh điện và ngân sắc cự lô lại lướt cạnh gã.
"Choang!" Thất sắc liên quang lóe lên, đạo liên ép lên Ngụy Tác nhưng dù vô số quang hoa tan đi thì gã vẫn trơ trơ.
"Oành!"
Lam sắc lãnh điện và ngân sắc cự lô va vào uy năng hộ sơn pháp trận của Hoàng Thiên đạo khiến hộ sơn pháp trận tan vỡ, tinh quang rải trên không!
Ngụy Tác đi tiếp, hướng vào sơn môn Hoàng Thiên đạo!
Nhiều người kinh hô, tưởng gã chết nhưng lại trở thành hô vang vì gã vào được sơn môn Hoàng Thiên đạo!
"Nhục thân của y sao đến mức đó!"
"Lúc trước tại Đăng Tiên tông, y chỉ chống nổi pháp vực uy năng Thần huyền tứ trọng, hiện tại pháp vực uy năng gần như Thần huyền ngũ trọng mà y ngăn được?"
Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất nín thở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.