Chương trước
Chương sau
Tiếng sóng ào ào, sương mù mênh mông.
Trong lúc ở Toái Ngọc cổ vực, lục bào lão đầu hiểu ra Ngụy Tác chuẩn bị làm gì thì quanh vô danh hoang đảo ở Chập Khí hải thập phần bình tĩnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Cách!"
Mặt biển cách vô danh hoang đảo hơn hai nghìn dặm đột nhiên vang lên tiếng rít, hoàng sắc quang trụ hiện rõ trong bạch sắc mê vụ vút lên thinh không.
Rất nhanh, lưỡng đạo quang hoa đột nhiên xuất hiện phía trên hoàng sắc quang trụ rồi đáp xuống, là Dương chi điểu quan mình lấp lánh hai minh hoàng sắc quang hoàn và thanh loan lông như thần thiết, có chảy thanh sắc hỏa diễm óng ả.
Hai con linh điểu lượn vòng quanh, tỏ vẻ nghi ngại đầy nhân tính hóa rồi nhắm hướng vô danh hoang đảo.
Vù!
Hai con linh điểu đi khỏi chừng một tuần trà thì tiếng động khẽ vang lên, từ hư không, bạch quang thoạt ẩn thoạt hiện tan và chập khí.
...
Trong tĩnh thất của Cơ Nhã có một lam sắc lưu ly đơn bình tỏa ánh lấp lánh, bên dưới là hỏa ngọc lô tỏa nhiệt thật đều giữ nóng cho bình dược dịch.
"Tên đáng chết đó vẫn chưa về." Hàn Vi Vi chống cằm cạnh Cơ Nhã, nhìn đơn bình trên bàn, bĩu môi không vui.
"Yên tâm đi, y có cái bình màu tại và Linh Lung Thiên, cộng thêm thần thông hiện tại thì không đánh lại cũng có thể chạy, đừng lo." Cơ Nhã nhìn dược dịch trong lưu ly đơn bình, đột nhiên nhỏ một giọt chu hồng sắc dược dịch rồi xem biến hóa.
"Sư tỷ đừng cứng miệng, thật ra tỷ lo hơn ai hết, lạ thật, có đại mỹ nữ như tỷ ở đây mà y còn không mau về, làm cái gì nữa." Hàn Vi Vi trêu Cơ Nhã.
"Thiên khung Thiên Huyền đại lục không còn, muội định về xem?" Cơ Nhã chăm chú nhìn đơn bình, bảo, "Y cũng ở Linh Nhạc thành lâu như chúng ta... dù không có việc gì lớn thì ở lại Thiên Huyền đại lục thêm cũng là bình thường."
Hàn Vi Vi trầm mặc, tuy người của phe nàng ta cơ bản đã đến Âm Thi tông và Linh Cữu thành nhưng nghĩ đến Linh Nhạc thành hiện tại không còn thì nàng ta cũng buồn. Nàng ta cũng muốn về Thiên Huyền đại lục nhưng tu vi hiện tại không đủ, về chỉ gây phiền cho Ngụy Tác.
"Đúng rồi, nghe nha đầu Thủy Linh Nhi nói một đạo cấm chế do lão đầu bố trí bị chạm vào?"
"Đúng, Dương Thanh và thanh loan có đến xem xét, bọn Kỳ Long Sơn cũng tới nhưng không phát hiện gì." Cơ Nhã gật đầu, hơi nhíu mày.
Trong lúc đó, ở phía nam Chập Khí hải, tại hải vực cực xa có một dải độn quang đang nhắm hướng vô danh hoang đảo hành tiến.
Tu sĩ đứng đầu có bạch sắc hà quang quanh người, cưỡi Liên hoa kim ngư, phiêu dật siêu nhiên, chính thị Đăng Tiên tông tông chủ.
Đăng Tiên tông dốc toàn lực truy tìm, sau rốt cũng lần ra chỗ của bọn Cơ Nhã!
Sau lưng y, trừ tu sĩ Đăng Tiên tông còn hơn hai mươi tông môn tu sĩ, cộng lại tới mười lăm Kim đơn đại tu sĩ!
"Vù!" "Vù!" "Vù!"...
Các tu sĩ theo Hàn Hi tới, lao nhanh trên không, chỉ vài canh giờ đã cách vô danh hoang đảo không đầy hai vạn dặm.
"Chát!"
Kim quang đột nhiên hiển hiện tại hư không, Trạm Đài Linh Lan tỏa thần huyền dị hương, thần quang hình thành hư ảnh đạo tôn xếp bằng, điều khiển Hư không kim hồ xuất hiện trước mặt Hàn Hi.
"Thế nào?" Đăng Tiên tông tông chủ thấy Trạm Đài Linh Lan thì mục quang lóe lên, hỏi nhanh.
"Không ai rời hoang đảo, nếu đạo lữ của Ngụy Tác ở đó hết thì chúng ta sẽ tóm sạch." Trạm Đài Linh Lan cười đắc ý, "Bất quá bên ngoài có cấm chế, Dương chi điểu của y có tốc độ tiến giai thập phần kinh nhân, e là bát cấp cao giai, còn cả thanh loan."
"Dương chi điểu của y đã bát cấp cao giai? Còn cả thanh loan?" Đăng Tiên tông tông chủ nhíu mày.
"Hàn tông chủ yên tâm, thanh loan đó chưa đến cửu cấp, đối phương khẳng định không có thần huyền đại năng, chúng ta đông thế này có gì phải lo." Trạm Đài Linh Lan cười nhạt khinh miệt, "Nghe nói đạo lữ của y đều thiên hương quốc sắc, cả Âm Thi tông tông chủ Âm Lệ Hoa và Huyền Phong môn đệ nhất mỹ nữ Thủy Linh Nhi đều là đạo lữ của y, nên thử xem cho biết."
"Y chưa biết chừng có để lại đồ bảo mệnh hoặc chạy trốn cho họ, chúng ta nên cẩn thận, không cho chúng cơ hội chạy thoát."
"Hồng trưởng lão, ta sẽ dùng nửa độn tốc, trưởng lão tính kỹ thời gian, cùng Trạm Đài đạo hữu vòng ra sau đảo bố trí cấm chế."
"Lý trưởng lão, cùng Dịch đạo hữu đến mé tả hoang đảo bày cấm chế, nghe lệnh của ta mà phát động." Đăng Tiên tông tông chủ ra lệnh, các tu sĩ tỏa đi vây khốn vô danh hoang đảo.
...
"Cơ Nhã, bọn Trương lão qua Quan khí kính phát hiện có mấy chục tu sĩ đang vây lại!"
Trong hoang đảo động phủ, một đạo âm phong cuốn tới, Âm Lệ Hoa đột nhiên xuất hiện tại tĩnh thất của Cơ Nhã.
"Cái gì!"
Cơ Nhã lấy ra một viên ngân sắc châu tử, một đạo chân nguyên dồn vào bóp vỡ.
Là Khiên cơ cảm ứng châu, Ngụy Tác nhờ hai chưởng quỹ Kỳ Thạch viên giám định mới biết tác dụng, bóp vỡ một viên là viên kia cũng vỡ, gã sẽ biết ngay.
Hiện tại tuy không biết ai đến nhưng đạo cấm chế đó ít nhất tu sĩ Kim đơn ngũ trọng đi qua mới chạm vào, Dương chi điểu và thanh loan cùng bọn Kỳ Long Sơn đều không tìm ra, bọn Cơ Nhã thấy không ổn, nên các lão nhân trong đảo bố trí một đạo cấm chế Quan khí kính, không ngờ vừa bố trí xong thì thấy cả toán tu sĩ đến.
Dù là đối thủ ở đâu thì rình rang thế này cũng không dễ đối phó!
Quan khí kính có phạm vi quan sát bốn nghìn dặm, tức là, đối phương chỉ cách hoang đảo không đầy bốn nghìn dặm.
"Choang!"
Cùng lúc, vô danh hoang đảo vang lên tiếng chuông, toàn đảo bị kinh động, độn quang từ các tĩnh thất lao ra.

"A! A! A! Đa tạ Ngụy thần quân!"
"Ngụy thần quân, tại hạ ghi nhớ ơn này trong lòng!"
"A! A! Một ngày hôm nay bằng mấy năm khổ tu!"
Khi Cơ Nhã bóp vỡ Khiên cơ cảm ứng châu, vô số tu sĩ Thiên Huyền đại lục trong Toái Ngọc cổ vực kêu vang như lấy được bảo tàng.
Như một bảo khố bí tàng mở ra cho mọi người lấy thỏa thích.
Toái Ngọc cổ vực có bố trí sáu Tụ linh trận, linh khí cơ hồ ngưng thành thực chất, như suối phun trào.
Mọi tu sĩ như đứng trong cơn sóng linh khí, khí tức rung lên.
"A! A! Ta lại đột phá nhất trọng tu vi!"
"A! Ta sắp đột phá rồi!"
Đây là cảnh tượng cực kỳ chấn động, nhiều người gần như điên cuồng, trải qua tốc độ tu vi đề thăng chưa từng có kể từ khi tu đạo, nhất là đê giai tu sĩ Phân niệm cảnh trở xuống thì tu vi đột phá với tốc độ kinh nhân, thoáng sau đột phá lưỡng trọng, tam trọng, quang hoa khi thể nội hóa sinh thần hải liên tục lấp lóe trong Tụ linh trận.
"Oành! Oành! Oành!"...
Ngụy Tác đứng trong một Tụ linh trận, Thủy hoàng trên đầu không ngừng hút thiên địa linh khí để luyện hóa tu luyện.
Gã không giấu giếm, bố trí Tụ linh trận cho tu sĩ Thiên Huyền đại lục chung hưởng. Toái Ngọc cổ vực biến hóa về địa mạch, linh khí linh mạch không thể hóa sinh, thiên địa linh khí tụ về Thiên Huyền đại lục tây bộ sẽ tan nhanh, hòa vào thiên địa, coi như một miếng thịt to đang dẫn biến mất. Tốc độ ăn của gã tuy nhưng nhưng miếng thịt này lớn quá, dù một trăm gã cũng không thể ăn hết trước khi nó biến mất, hơn nữa nhưng người đến liều mạng với Ngọc Hành đại lục này đều là chiến hữu, thịt ăn không hết nên với gã cũng nên đem ra ăn chung.
"A! A! A! Tiểu tử, ngươi làm được lắm, xem họ kia, bảo bán mạng cho ngươi cũng được kia! Tu sĩ coi trọng nhất là tự thân tu, ngươi làm thế tương đương với phụ mẫu tái sinh của họ... Tiểu tử, cứ thế này ngươi sẽ trực tiếp tiến giai Thần huyền tam trọng trung kỳ!" Lục bào lão đầu không ngừng kêu ầm trong tay Ngụy Tác. Lão cho rằng gã làm thế để mua chuộc lòng người, tương lai khẳng định sẽ có lợi lớn.
"Cách!"
Trên mình Linh Lung Thiên đột nhiên truyền nổ khẽ, hào quang lóe sáng.
"Khiên cơ cảm ứng châu vỡ rồi! Bọn Cơ Nhã có chuyện!"
Linh Lung Thiên và Ngụy Tác cùng biến sắc, Ngụy Tác ra khỏi Tụ linh trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.