Chương trước
Chương sau
Lưu lão nói xong thì tĩnh thất im phăng phắc.
"Hừ!"
Linh Lung Thiên hầm hừ, không nói gì, lướt đi đầu tiên.
"Ha ha." Thủy Linh Nhi hiểu ra, cười vang như chuông bạc lướt theo.
"Tây tịnh lưu ly tuy có khuyết điểm nhưng Ngụy đạo hữu có song tu chi pháp, thành ra lại may mắn." Kỳ Long Sơn và Thanh Bình bật cười, vòng tay với Ngụy Tác đoạn cuốn chân nguyên đưa hai kẻ đầu óc đơn giản còn chưa hiểu gì ra.
"Đừng lãng phí thời gian." Lưu lão đi ra, vỗ vai Ngụy Tác dặn.
"..." Hàn Vi Vi thấy Ngụy Tác ra vẻ "Hiểu rồi" gật gù thì suýt nữa ngất đi.
"Vợ mông cong, đừng sợ, vi phu cứu nàng đây, nhưng mông nàng lạnh quá, lạnh đến độ ta phải rụt lại."
Ngụy Tác thân ảnh loáng lên, ôm nàng ta vào tĩnh thất rồi đóng cửa lại thì nàng ta đã bị thể nội âm khí khiến cho không nói được, tức thì trước mắt tối sầm, ngất đi.
Bất quá Hàn Vi Vi nhanh chóng tỉnh lại.
Dương cương huyết khí như lò lửa chảy vào, hơi nóng không ngớt trút vào thể nội.
"Lạnh chết ngươi!" Hàn Vi Vi nghiến răng nghiến lợi ôm chặt "Lưu manh đáng chết."
"Ha ha, vợ mông cong, lần này chúng ta chơi trò khác... Ta đóng vai đê giai tiểu tán tu ngày đó chỉ có vài viên linh thạch, mai phục Thạch vĩ bích tích tại Hoàng sa hạp cốc, nàng đóng vai phường thị đại tiểu thư đến cướp Thạch vĩ bích tích, rồi bị ta dùng Bàn băng phù băng đống cứng để phi lễ..."
"Ngươi..!" Hàn Vi Vi không dám tin, "Lưu manh đáng chết, lúc này mà ngươi còn...!"
"Không phải, ta là người tốt. Lúc đó... Ha ha, bất quá biết trước thế nào cũng thành vợ mông cong, sớm song tu thế này cũng tốt." Ngụy Tác cười ha hả, có vẻ cảm khái, "Ta nào biết tiểu gian thương Linh Nhạc thành cũng có ngày thế này. Hàn gia đại tiểu thư như nàng lúc đó mà nhìn ta thì gã nuốt đến khen nước bọt."
"Lưu manh, chắc khi xưa ngươi đã nghĩ linh tinh!"
Hàn Vi Vi nghiến răng nghiến lợi, nưng cũng như bình thường, nhanh chóng đầu hàng trước thế công của Ngụy Tác, ôm chặt"lưu manh đáng chết", "Lưu manh đáng chết, tiện nghi cho ngươi... ngươi biết Tây tịnh lưu ly có khuyết điểm này..."
Hai người song tu kiểu này nhiều lần, chân nguyên lưu động thập phần hòa hợp, như cá gặp nước, không cần cố ý khống chế. "Tiểu tử đáng chết, không được... biết ta là ai không... Dám làm thế với ta hả... A, không được... sư tỷ mà biết nhất định đánh chết ngươi..." Chốc sau, Hàn Vi Vi kêu lên, rất phối hợp với Ngụy Tác, chơi trò bình thường vẫn chơi.
"Hừ, ta mặc kệ ngươi là ai, dám cướp Thạch vĩ bích tích của ta... A, mịn quá, cong quá, không hổ là Hàn gia đại tiểu thư... Hàn đại tiểu thư, cũng có phản ứng hả, đã thế này rồi, chi bằng sau này theo ta... Hừ, định uy hiếp ta hả, xử lý cả sư tỷ ngươi luôn..."
...
"Tông chủ, Khổng tiền bối đã truyền tin lại, bảy ngày sau sẽ tới."
"Được." Công Đức tông tông chủ gật đầu, không nói gì thêm.
Trong sơn cốc xám xịt mà Công Đức tông tông chủ có mặt, tứ bề đều là quang hoa mờ mờ.
Sơn cốc chỉ năm, sáu dặm, nhưng có hơn mười lão giả không ngừng bố trí, mặt đất khắc đầy phù văn cổ kính, cũng như thượng cổ pháp trận, trong sơn cốc có hơn bốn mươi tinh trụ cao cỡ thân người.
Trên tinh trụ dày đặc phù văn như sao trời.
Công Đức tông tông chủ ngồi trên hư không cách mặt đất mấy thước, trên mình toát ra kim sắc thần quang, hình thành một đài sen như thực chất, nét mặt vô bi vô hỉ.
Cách đó không xa là một hồ lô đặc biệt, chính thị Hư không kim hồ, phía trên có một thanh niên xếp bằng, là Trạm Đài Linh Lan được Hư Không đạo nhân truyền thừa.
Trong làn bạch sắc thần hà có năm, sáu tu sĩ, đều là đại nhân vật của Đăng Tiên tông, đứng đầu là một tu sĩ mặc bạch sắc hà y, mặt mũi thập phần tuấn mỹ, chừng hai mươi mấy tuổi, da như bạch ngọc, mi tâm có hình ngân sắc phượng hoàng bàn, đẹp đẽ đến mức yêu dị, là Đăng Tiên tông tông chủ Hàn Hi.
"Đừng đi đâu, tránh bị lần ra tung tích."
Cung kính đứng trước Công Đức tông tông chủ là một tu sĩ trẻ tuổi mặc xích kim sắc pháp y, tu vi Kim đơn lưỡng trọng. Thấy Công Đức tông tông chủ dặn, tu sĩ trẻ tuổi định lui đi thì Công Đức tông tông chủ vẫn mặt mũi lạn tanh chêm thêm một câu.
Tu sĩ trẻ tuổi không nói gì, cung kính lui xuống, xếp bằng trong sơn cốc xám xịt.
...
"Sưu ảnh thú và Khô diệp trùng cũng không phát hiện tung tích thanh niên đó?"
Trong Linh Thú cung ở Vạn Thọ thành, Lệ Nhược Hải nhíu mày, đứng dưới là một nữ tu diễm lệ, chính thị Tâm Hữu Lan.
Nếu lúc này Ngụy Tác thấy Tâm Hữu Lan sẽ có ý nghĩ "sĩ biệt tam nhật" ngay, hồng sắc linh khí trên mình nàng ta hình thành hư ảnh Hoang cổ tỳ hưu, đã đột phá đến tu vi Kim đơn nhất trọng. Lệ Nhược Hải đã đạt Kim đơn tam trọng trung kỳ.
Linh Thú cung rất rộng rãi, không có bao nhiêu đệ tử, những chỗ bình thường là lồng thú, nuôi dưỡng yêu thú đều tróng trơn, tựa hồ Linh Thú cung đã di chuyển gần hết.
"Thanh niên đó như biến mất." Tâm Hữu Lan nghe thế thì hỏi, "Sư tôn, chúng ta tìm y làm gì? Y có gì không ổn sao?"
"Y có ý đồ với một vị hảo hữu của ta, không tra ra chứng tỏ công pháp cùng thuật pháp của y phi phàm." Lệ Nhược Hải hơi trầm ngâm: "Không cần tìm nữa."
"Được." Tâm Hữu Lan gật đầu, rời đại điện đến truyền tống pháp trận của Vạn Thọ thành.
Liên tục trung chuyển hơn mười truyền tống pháp trận, Tâm Hữu Lan lấy ra Hộ thần cổ phù.
"Lâm Thái Hư và ngần ấy người đối phó mà các hạ giết được hết... Hoàng Phủ Tuyệt Luân tự thân truy sát mà không làm gì được, không ngờ các hạ vẫn chết..." Nhìn Hộ thần cổ phù, Tâm Hữu Lan nghĩ đến Ngụy Tác đã quen ở phách mại hội, chợt thở dài.
"Nếu y cũng quan trọng như Kỳ đạo hữu nói, Ngụy đạo hữu sẽ tới..." Trong Linh Thú cung, Lệ Nhược Hải thầm lẩm bẩm.
...
Trong tĩnh thất của vô danh hoang đảo, trong hồng sắc quang hoa, thể nội Hàn Vi Vi cuồn cuộn nguyên âm âm khí, không ngừng chuyển hóa thành Huyền sát âm khí, chảy vào thể nội Ngụy Tác.
Suốt một ngày liền, nguyên âm âm khí mới hạ đến mức không gây thương tổn cho Hàn Vi Vi.
"Tây tịnh lưu ly hóa sinh nguyên âm âm khí quá kinh nhân, tu sĩ thông thường không thể chịu nổi..."
Mây mưa tạm dừng, Ngụy Tác cảm thán.
"Quá mãnh liệt." Thực tế Ngụy Tác muốn nói thế nhưng không tiện.
Chẵn một ngày, Ngụy Tác chưa thử nhưng cảm nhận được Huyền sát âm khí tăng trưởng kinh nhân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tại ngươi, cho ta luyện công pháp đó!" Hàn Vi Vi thẹn vô cùng, ngần ấy thời gian... Không biết bọn Thủy Linh Nhi đàm tiếu thế nào.
"Không thể trách ta, lúc trước nàng muốn luyện môn công pháp đó đấy chứ." Ngụy Tác kêu to oan uổng.
"Ta cứ nói thế đấy!" Hàn Vi Vi thẹn quá hóa giận, véo mạnh Ngụy Tác, "Ta bỏ môn công pháp đó, tu luyện môn khác."
"Được, nàng nói thế nào cũng được, xem Huyền sát quỷ trảo đã." Ngụy Tác mỉm cười, phất tay phát Huyền sát quỷ trảo.
"Thật mạnh quá!" Phát Huyền sát quỷ trảo, thần thức quét vào, Ngụy Tác tròn mắt, không nén được kêu lên.
Huyền sát quỷ trảo ánh lên như thần thiết, tạo cảm giác hoàn toàn không phải bằng nguyên khí mà là một món thai thể pháp bảo, qua thần thức thì nguyên khí uy năng thi đã đột phá huyền giai thượng phẩm, hướng đến bán tiên giai.
Lần song tu này chuyển hóa được không biết bao nhiêu Huyền sát âm khí.
"Mạnh cái đầu ngươi." Hàn Vi Vi nghĩ đến là vì nguyên khí của mình thì đỏ mặt.
"Vợ mông cong, chúng ta nói chuyện nghiêm túc, đây là vấn đề của Tây tịnh lưu ly nhưng trước kia ta không yên tâm, không biết bao nhiêu lần tìm hiểu mà không thấy gì, cả khi nàng kết thành kim đơn cũng thế, chỉ khi động dụng kim đơn uy năng, hà quang ngưng hình mới biển đổi, hóa sinh nguyên âm âm khí kinh nhân như thế, như uống mười mấy viên linh đơn đại bổ nguyên âm." Ngụy Tác nghiêm túc, "Nàng thử động dụng kim đơn uy năng xem có dị biến gì không? Nếu lần nào cũng thế thì uy năng Huyền sát âm khí không phải sẽ nhanh đột phá bán tiên giai, thậm chí tiên giai?"
"Phì!"
"Ta nói nghiêm túc đấy, vợ ngoan đừng gây loạn."
"Ta hay ngươi gây loạn, ngốc thật, bình thường không phải ngươi nhanh trí lắm hả... Ta động dụng kim đơn uy năng đương nhiên đơn giản, nhưng có nhiều nguyên âm âm khí hóa sinh, ngươi gánh được không!" Hàn Vi Vi giận quá, véo Ngụy Tác.
"Chuyện đó..." Ngụy Tác tròn mắt.
"Ta sẽ uống thuốc..." Toát mồ hôi đoạn Ngụy Tác bảo. "Ta ta cũng phải uống thuốc... Không ngờ U Minh cung không xuất hiện nữ tu tu luyện Tây tịnh lưu ly là vì nguyên nhân này." Gã dở khóc dở cười.
Thần huyền chi thân của gã hơn hẳn thần huyền đại năng không biết bao nhiêu lần, gần như viễn cổ thiên long, nhưng lúc này gã cũng thấy dương nguyên nguyên khí hao hụt, còn tiếp thì e phải hỏi xin Lưu lão linh đơn bổ sung dương nguyên huyết khí mất.
Nhục thân và khí huyết như gã mà còn phải uống thuốc ... U Minh cung mà có tu luyện Tây tịnh lưu ly, đạt tới kim đơn thì nam tu nào cứu được?
Trừ phi... Óc gã nảy ra ý nghĩ tà ác nhưng rồi cười khổ lắc đầu, nếu một nữ tu tìm cả toán nam tu làm đạo lữ thì dù nàng ta không phản đối cũng không hợp với lễ số của các đại tông môn, mọi đại tông môn tuyệt đối không chấp nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.