Chương trước
Chương sau
"Ầm!"..."Ầm!"...
Cách vô danh hoang đảo bọn Ngụy Tác ở hơn ba trăm dặm, trên mặt biển có một kén mấy, bên trong vang tiếng sấm ì ùng, nước biển sôi trào, hình thành một vũng xoáy lớn, nước triều tản đi.
Động tĩnh như thế nhưng trong nghìn dặm thập phần an tĩnh, không có cả yêu thú đến xem.
Trong đám mây, Ngụy Tác đứng trên mặt biển, đỉnh đầu là Thủy hoàng ràn rạt thủy linh nguyên khí gần như ngưng thành thực chất.
Gã đang toàn lực tu luyện, luyện hóa Hỗn độn thanh ngưu bảo giác. Trong bụng Thủy hoàng gần như trong suốt đó loáng thoáng thanh quang. Bảo giác cướp được của Vũ Hóa Nhược Tinh chỉ còn chút mũi nhọn.
Với tu vi hiện tại của gã, tu luyện sẽ tạo thành thanh thế lớn, mũi Hỗn độn thanh ngưu bảo giác mỗi lần bị rút nguyên khí, thân thể Ngụy Tác lại chấn động, nguyên khí phun ra là hình thành cự lãng cao mấy trượng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chập Khí hải vạn dặm không bóng người, Thủy hoàng phệ nhật quyết càng tu luyện tại chỗ nhiều thủy khí càng có lợi, nên Ngụy Tác không e dè gì, không tu luyện tại động phủ cấm chế mà ra mặt biển.
Ngụy Tác có khí huyết và thần thức hơn xa Thần huyền tu sĩ thông thường, liên tục tu luyện, cơ hồ không cần nghỉ, màu Hỗn độn thanh ngưu bảo giác nhạt dần, sau cùng biến thành hư vô, tan biến trong thủy linh nguyên khí.
"Thế là xong."
Ngụy Tác thở dài, ngẩng nhìn với vẻ tiếc rẻ.
Gã không dừng, vung tay, mấy trăm viên thủy hệ yêu đơn lấp lánh quang hoa, thủy linh nguyên khí không ngừng gột rửa luyện hóa.
"Ầm"..."Ầm"...
Quanh gã lại tụ mấy như cái kén, liên tục vang lên tiếng sấm sét.
Không biết bao lâu sau, tiếng sấm sét dừng lại.
"Đúng là tốn kém..."
Ngụy Tác lại thở dài trong kén.
Cái kén tan đi, gã đứng trên mặt nước yên bình, dấy lên tưng vòng sóng, nhưng không tỏa đi mà tụ về dưới chân.
"Không biết Hứa thần quân, Diệp Huyền Thành, Công Đức tông tông chủ, hiện tại thấy ta liệu có kinh ngạc đến nuốt mất lưỡi không?"
Ngụy Tác lạ lùng, như chuẩn bị làm một việc khiến gã hào hứng, nhưng mấy tích tác sau thì lại không nén được nụ cười đắc ý.
"Nếu chúng đi cùng, thấy ngươi thì không kinh ngạc đến nuốt lưỡi mà sẽ xông lên giết ngươi!" Linh Lung Thiên khinh miệt cất tiếng trong gió.
"Cương nha muội đáng chết, tai ngươi càng lúc càng dài."
Ngụy Tác mỉm cười, thân ảnh loáng lên, đến sau động phủ, Linh Lung Thiên đang ở đó.
Nếu có người thấy cảnh tượng hải vực này tất sẽ cả kinh.
Mặt biển trống trơn được bố trí một tiểu đảo mười mấy dặm. Trên đảo bố trí nhiều băng hệ cấm chế, chỗ nào cũng là băng tuyết.
"Chát!"
Vừa đến băng đảo, mười mấy đạo bạch quang hàn khí lẫm liệt giáng vào Ngụy Tác.
"Con bà nó chứ, Cương nha muội, không dạy chúng phân biệt địch bạn thì ta chưa biết chừng đem chúng nuôi Phệ tâm trùng." Ngụy Tác đáp xuống, mười mấy đạo bạch quang cách gã mười mấy trượng là tan vỡ. "Chúng không có vẻ gì thông minh thế nhỉ."
"Ngươi có biết cách nói không! Thật hi vọng chúng đánh vỡ mồm ngươi." Linh Lung Thiên nghiến răng trừng mắt, sau lưng là mười mấy còn Băng tuyết thần nguyên non đang cuộn mình, biết Ngụy Tác lợi hại nên run rẩy.
"Được rồi, nào, xếp hàng cho ta xem." Ngụy Tác cười ha hả, hào hứng bảo mười mấy con Băng tuyết vinh nguyên non.
"Gian thương, ngươi rỗi việc quá hả?" Linh Lung Thiên trợn tròng trắng, há miệng cắn tinh kim.
...
Lúc này Ngụy Tác vốn không nhàn rỗi lắm, vì mới hoàn thành một giai đoạn nên mới trêu ghẹo cho vui.
Nhưng tiếp theo gã thật sự nhàm chán.
Ban đầu quay về, cùng bọn Cơ Nhã thân thiết, họ cũng hiểu không theo ý gã thì gã sẽ bày đủ trò, tu luyện cũng không yên.
Nên bọn Cơ Nhã cho gã hai ngày... Trong thời gian này Linh Lung Thiên ra ngoài, tiếp đó Ngụy Tác bắt đầu toàn lực tu luyện.
Đến hôm sai mười mấy con Băng tuyết vinh nguyên xếp hàng, bị Linh Lung Thiên mắng là đã qua hơn hai mươi ngày.
Âm Thi tông và Hải Tiên tông thu gom thủy hệ yêu đơn, cộng thêm Hỗn độn thanh ngưu bảo giác cha luyện hóa, đủ cho Ngụy Tác đột phá đến Thần huyền lưỡng trọng.
Khi gã tạm dừng tu luyện, bị Linh Lung Thiên mắng mỏ thì gã chưa đột phá đến Thần huyền lưỡng trọng, mà đã đi đủ mười bước, dừng ở Thần huyền nhất trọng điên phong.
Trong óc Ngụy Tác lóe lên linh quang.
Gã biết Thần huyền nhất trọng đột phá đến Thần huyền lưỡng trọng sẽ hút nhiều thiên địa nguyên khí, nếu lúc đó có người xung kích kim đơn, đạt bước cuối ngưng đơn thành hình thì cũng giúp nhau hút nguyên khí nên càng được nhiều, tu sĩ xung kích kim đơn sẽ thu được nhiều lợi ích. Thần huyền pháp thân hút thiên địa nguyên khí nhiều hơn lúc kim đơn kết thành thời không biết bao nhiêu lần, đối với Kim đơn tu sĩ thì là thiên địa nguyên khí lượng cực kỳ kinh nhân.
Ý tưởng này được Linh Lung Thiên khẳng định, nguyên lý cơ bản tương tự như của thượng cổ tông môn và bọn Phong Tri Du cùng xung kích kim đơn khi truóc, đích xác có thể đề thăng uy năng kim đơn. Bọn Phong Tri Du đều có kim đơn to hơn của tu sĩ cùng cấp một chút.
Mỗi tu sĩ rút được thiên địa nguyên khí khác nhau vì công pháp và thể chất, không thể có chuyện tu sĩ này rút được nhiều thì tu sĩ khác sẽ rút được ít đi.
Ý tưởng này là vì Hàn Vi Vi và Nam Cung Vũ Tinh sắp xung kích kim đơn.
Hàn Vi Vi và Nam Cung Vũ Tinh đều đạt Phân niệm tứ trọng, Diệp Cố Vi mới đổi công pháp chưa lâu nên kém xa, Ngụy Tác không đợi được, chưa biết chừng phải tận lần tới gã đột phá. Gần đây, vô danh hoang đảo tuy không được tu đạo giới biết đến nhưng thực tế thực lực kinh nhân, nên tập trung nguồn lực cho Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi đã.
Cả Tử hồ hoa cũng đủ, hai người luyện hóa linh dược đề thăng tu vi cũng không cần e dè, Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi có lẽ là tu sĩ có tu luyện tiến cảnh từ Phân niệm tứ trọng đến xung kích kết đơn nhanh nhất tu đạo giới.
Cả hai luyện thiên cấp đỉnh giai công pháp, tốc độ luyện hóa không thể so với Thủy hoàng phệ nhật quyết của Ngụy Tác nên gã sẽ phải dừng ở đây đợi thêm ba mươi mấy ngày.
Phệ tâm trùng tu luyện còn chậm hơn Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi, còn đang ngủ say, cả đống thứ tốt để nuôi dưỡng nó thành vô dụng, gã tạ thiên tạ địa cho Phệ tâm trùng tiến giai không như tu sĩ bế quan, ngủ tám năm mười năm chưa tỉnh.
Lục sắc tinh thạch kỳ dị lấy từ thần huyền cấp yêu thú được bọn Lưu lão đem thí nghiệm. Công hiệu thập phần kinh nhân, không ngừng đề thăng năm tháng linh dược sinh trưởng mà khiến linh dược phát triển. Đem nuôi dưỡng linh dược thì hiệu quả hơn lục sắc tinh thạch lấy trong thể nội yêu thú bình thườn nhiều. Còn lại chưa tìm ra tác dụng khác.
Diệt tiên đằng còn cần tiếp tục nuôi dưỡng... Vô danh hoang đảo cần thêm cấm chế, mấy lão đầu và lục bào lão đầu nghiên cứu được cấm chế gì mới thì cho thêm... Còn thi thể thần huyền cấp yêu thú, Âm Lệ Hoa tìm từ mấy phường thị mấy lão đầu, vừa thấy mảnh vảy cỡ đó và phương pháp luyện khí lục bào lão đầu đưa ra là sáng mắt, quên ngày đêm nghiên cứu cách tận dụng hai thi thể yêu thú thần huyền cấp.
Cơ Nhã bế quan toàn lực luyện hóa Thủy thánh linh vương thùy kiếm, Hàn Vi Vi và Nam Cung Vũ Tinh đang tập trung vào tiến cảnh, Âm Lệ Hoa thường đi liên lạc... Duy nhất Thủy Linh Nhi nhàn rỗi nhưng gặp nàng nhiều thì đừng nói nàng mà ngay cả cũng không chịu được kiểu nhìn của Linh Lung Thiên mỗi lần đến đó.
May mà còn Vạn cổ thành thánh quyết để nghiên cứu... Nhưng rồi Ngụy Tác càng tắt tiếng vì hóa ra lại còn "nhàm chán" hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.