Chương trước
Chương sau
"Y sắp đi rồi, y còn sống được bao nhiêu ngày?"
"Y định làm gì?"
Mọi tu sĩ Tiên Giáp thành không dám làm gì, đều suy đoán về tình hình của Ngụy Tác và hành tung tiếp theo của gã.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên trực tiếp lướt vào Tiên Giáp thành gặp bọn Diệp Cố Vi rồi ra truyền tống pháp trận.
"Tạo hóa ngọc trì có thể hóa giải kiếp nạn này?... Bố trí Tạo hóa ngọc trì tại Thiên Lân thành?"
Nghe nói Tạo hóa ngọc trì có thể hóa giải nhục thân mộc hóa cho Ngụy Tác, bọn Diệp Cố Vi thở phào, nhưng thấy gã bảo bố trí Tạo hóa ngọc trì tại Thiên Lân thành thì đều cả kinh.
Thiên Lân thành cách Thiên Kiếm thành có sơn môn Thiên Kiếm tông không xa, chỉ tám nghìn dặm, hơn nữa Thiên Lân thành còn là thành trì do Thiên Kiếm tông quản hạt.
"Tới đây mỗ và Linh Lung Thiên sẽ tấn công sơn môn Thiên Kiếm tông, cả Thiên Huyền đại lục, thậm chí Vân Linh đại lục sẽ chú ý đến chúng ta, các vị tu vi không cao, ẩn giấu hành tung rất dễ, không bị ai phát hiện. Tạo hóa ngọc trì là cơ hội duy nhất của mỗ nên không thể sai sót, bố trí trước mắt chúng thì càng an toàn... Ai nấy cho rằng mỗ sẽ chết nên không ngờ rằng trong lần điên cuồng sau chót này, mỗ vừa đánh vào Thiên Kiếm tông vừa bố trí Tạo hóa ngọc trì gần đó. Khi mỗ đánh lên đó, ai cũng nghĩ là lần sau cùng nên quanh Thiên Kiếm tông là an toàn nhất, sẽ không có đại năng nào đến liều mạng với tu sĩ phát cuồng."
"Tạo hóa ngọc trì, không thể để lộ, Ngụy huynh đệ, nhớ cẩn thận!" Bọn Diệp Tiêu Chính đều cực kỳ ngưng trọng, biết Ngụy Tác làm thế là giao nửa sinh mạng cho họ.
"Đây là Thượng thanh linh quang giới, có thể liên pháp phòng ngự... Các vị nhận đi, sẽ càng an toàn, nhanh chóng tìm được nhân thủ bố trí Tạo hóa ngọc trì."
Ngụy Tác truyền mấy thuật pháp để liên hệ mà không bị lộ cùng gần như toàn bộ linh thạch, pháp bảo lấy được của các tông chủ và lão bất tử, đều đạo giai trở lên cho bọn Diệp Tiêu Chính.
Vòng qua hơn mười thành trì đoạn chi tay bọn Diệp Tiêu Chính.
Bọn Diệp Tiêu Chính giấu kín thân phận, tìm đại phường thị ngầm mua mà linh dược phụ trợ Tạo hóa ngọc trì cần, đồng thời ngầm gomu thủy hệ yêu đơn, theo Ngụy Tác chỉ dẫn, thuê thương đội, dùng cấm chế ngọc phù mà Ngụy Tác đưa để truyền tin cho Hải Tiên tông.
...
"Cái gì! Y định tấn công sơn môn Thiên Kiếm tông!"
"Y điên cuồng lần chót rồi, y có thù với Thiên Kiếm tông, nhục thân mộc hóa cũng vì Thiên Kiếm tông mà ra, trước khi chết cũng muốn diệt Thiên Kiếm tông!"
"Trời đất! Y định dùng sức một người diệt một siêu cấp đại tông môn!"
"Y tu thành song thần huyền… Lại là thiên cấp đỉnh giai công pháp, kinh tài tuyệt diễm, thế mà vẫn chết."
Ngụy Tác và Vũ Hóa Phàm đối quyết đều trong thể nội, trừ Kiếm Vương lão tổ thì không ai biết, nhưng trận đấu giữa gã và Kiếm Vương lão tổ, ngưng thành song thần huyền, nhục thân mộc hóa, rồi sắp chết thì đã đồn đi, chấn kinh cả Thiên Huyền đại lục. Tu sĩ truyền miệng với nhau, tốc độ thậm chí không chậm hơn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không ngừng đến Thiên Kiếm tông. Có những thành trì dọc đường, không nghe được từ các thành trì gã đi qua thì cũng nghe được từ các thành trì quanh đó. Ngụy Tác lại không che giấu thần huyền khí nên nhiều tu sĩ đều phát hiện hành tung gã, tin tức cứ thế lan đi, còn Ngụy Tác liên tục hướng đến sơn môn Thiên Kiếm tông.
Rất nhanh, một tin tức càng chấn động truyền bá ra!
Ngụy Tác đích thân nói sẽ diệt Thiên Kiếm tông!
Gã còn nói Chân Võ tông chủ Hứa thần quân và Huyền Phong môn tông chủ Diệp Huyền Thành không nên co đầu rút cổ mà tới sơn môn Thiên Kiếm tông đấu với gã.
Đồng thời, Ngụy Tác còn tung tin muốn Ngọc Thiên tông chân truyền đại đệ tử Phong Ngô Thương đến sơn môn Thiên Kiếm tông gặp mặt.
...
Trong một thành trì mà mọi kiến trúc cơ hồ đều xây bằng thanh ngọc, quang hoa chói lòa đột nhiên sáng lên, vượt ngang hư không, mang theo uy áp ngút trời.
Quy mô thành trì tương đương với ba Linh Nhạc thành, xây trên hoàng thổ bình nguyên, ở cực nam có một dãy điện vũ như hoàng cung, nhiều điện vũ cao như đỉnh núi, khí thế phi phàm.
Quang hoa lóe lên trên không hai lần rồi đến trước dãy điện vũ.
"Ngụy Tác đến sơn môn Vãn Nguyệt cung! Y định làm gì?" Nhiều đa tu sĩ liên tục hít hơi lạnh nhìn hai thân ảnh.
Thành này là Vãn Nguyệt thành, nằm trên đường từ Tiên Giáp thành đến sơn môn Thiên Kiếm tông, do Vãn Nguyệt cung chưởng quản, thực lực tông môn này gần bằng Âm Thi tông.
Hai người xuất hiện trước sơn môn Vãn Nguyệt cung là Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"Xoạt!"
Lúc cả hai đến gần sơn môn Vãn Nguyệt cung, hư không chấn động, Vãn Nguyệt cung dấy lên vô số đạo quang trụ, hình thành một vầng trăng đường kính mấy trăm trượng.
"Trừ đi cấm chế cho ta lấy thứ ta cần không thì ta sẽ quét sạch sơn môn." Ngụy Tác cất giọng sang sảng, vô tận thần uy khiến người ta run rẩy.
"Y định đối phó cả Huyền Phong môn!" Tuyệt đại đa số tu sĩ hiểu ra. "Bá Khí chân nhân... không, Bá Khí thần quân đến sơn môn Vãn Nguyệt cung, định vơ vét hết!" Tin tức nóng lan đi. Vãn Nguyệt cung là tông môn theo Huyền Phong môn, kỳ thực tương đương với một phân chi, Ngụy Tác vào sơn môn Vãn Nguyệt cung vơ vét thì định đối phó cả Huyền Phong môn.
"Vãn Nguyệt tông vô oán vô cừu với ngươi, ngươi định quét sạch sơn môn thì quá ỷ thế hiếp người." Ngụy Tác lên tiếng thì trong Vãn Nguyệt cung, vô số độn quang bay lên, một trung niên tu sĩ râu dài mặc kim lũ ngọc y xuất hiện trong một tòa điện dưới vầng trăng khổng lồ, cách không đối diện Ngụy Tác.
"Ta không có thời gian, đừng thừa lời." Ngụy Tác liếc y và mấy nghìn tu sĩ trước sơn môn Vãn Nguyệt cung, "Huyền Phong môn là đại địch của ta, ta không thích giết người vô tội, chỉ cần thứ để kéo dài mạng sóng, mau dẹp bỏ cấm chế, không thì ta sẽ động thủ."
"Bảo bọn ta dâng sơn môn cho ngươi vơ vét thì đừng có nằm mơ!" Sắc mặt trung niên tu sĩ dị thường băng lãnh, vung tay tế xuất một ngũ sắc ngọc hồ lô, "Thế thì đến đây!"
"Xoẹt!!"
Hư không nổ vang, Ngụy Tác không hề thừa lời, như thần vương phát ra hai bạch sắc tu di cự sơn ép xuống sơn môn Vãn Nguyệt cung.
"Vãn Nguyệt cung nghìn năm tích lũy, một mình người định công phá thì thật si tâm vọng tưởng!"
Ba lão nhân diện mục âm lạnh như xác khô đồng thời hiện thân, ba đạo quang hoa bắn vào Vãn Nguyệt cung, vào một u lam sắc tinh trụ cao cỡ năm người thường, có bạch sắc quang tráo bao trùm.
"Oành!"
Vầng trăng trước sơn môn Vãn Nguyệt cung bay lên, va vào hai bạch sắc tu di cự sơn như hai thế giới va nhau.
"A!"
Ba lão nhân vừa tự tin chợt cả kinh thất sắc ré lên. Vầng trăng bị Ngụy Tác phát ra hai bạch sắc tu di cự sơn chấn vỡ.
"Thăng bình thần vực!"
Trung niên tu sĩ lùi lại, thanh sắc cổ trận bàn hiện lên trước mặt, quang hoa sáng rực, thanh sắc thần quangnghênh đón hai bạch sắc tu di cự sơn.
"Cách!"
Thanh sắc thần quang có uy năng trên mức vầng trăng, có sức mạnh đặc biệt của pháp vực, rõ ràng là cấm chế do thần huyền đại năng lĩnh ngộ được thần văn để lại. Hai bạch sắc tu di cự sơn bị thanh sắc thần quang ép tan.
"Chát"...
Hơn năm trăm tu sĩ Vãn Nguyệt cung, được một hắc y lão nhân chỉ huy, đồng thời phát ra thuật pháp và pháp bảo, hình thành nước triều kinh nhân, không phải thần thức khóa chặt mà ngút trời xô vào Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
Những tu sĩ này tối đa chỉ tu vi Phân niệm cảnh, nhưngvô số nguyên khí hợp lại, uy thế cũng kinh thiên động địa, khó tưởng tượng nổi.
"Ngươi không thể phá được sơn môn Vãn Nguyệt cung! Đừng phí sức nữa." Trung niên tu sĩ cười lạnh. Ba lão nhân như xác khô cũng trấn định, sầm mặt.
"Vậy hả?"
Nhưng tất cả lại biến sắc vì Ngụy Tác phát ra hai bạch sắc tu di cự sơn thì đồng thời toàn thân ánh lên ngân sắc thần quang kinh nhân, vô số xích huyết hà quang bay lên, đạp chân xuống.
Cùng lúc, mấy viên Tuyệt diệt kim đơn từ tay Ngụy Tác bay ra nổ tung.
Vầng trăng và thanh sắc hải dương đều tan tành.
"A!"
Một lão giả phát ra hai làn huyết sắc phượng hoàng quang hoa, định tiếp ứng ch một trận đồ nhưng một dải tử quang xuyên qua quang diễm ngút trời đến cạnh lão.
"Cách!"
Lão giả tắt hết quang diễm, trận đồ dưới đất bị hôi quang quét qua, một ngọn cước dá ra phá tan.
Linh Lung Thiên hiện ra xách lão giả đề lên.
Cùng lúc, Ngụy Tác hiển hiện hai thần huyền pháp thân, như hai thần ma cầm bạch sắc tu di cự sơn tiến tới. Vô số điện vũ bị uy năng chấn cho liêu xiêu.
"A! Bọn tại hạ đầu hàng! Thần quân tha cho!"
Ngũ sắc hồ lô của trung niên tu sĩ phát ra ngũ sắc chân hỏa, bị một thần huyền pháp thân của Ngụy Tác phát ra sóng nước dập tắt, y và không ít tu sĩ Vãn Nguyệt cung hoang sợ lên tiếng cầu xin.
"Không thấy quan tài không rơi lệ!"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không ngừng lưới đi trong Vãn Nguyệt cung, gã không giết các tu sĩ đó mà chế trụ, lấy hết pháp bảo cùng nạp bảo nang.
Cấm địa Vãn Nguyệt cung bị mở ra, linh thạch và linh dược bị Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vét sạch.
"Thiên Kiếm tông... ta sẽ san phẳng sơn môn các ngươi!" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rời Vãn Nguyệt cung còn đe dọa.
"Cái gì, Ngụy Tác phá được sơn môn Vãn Nguyệt cung, vét sạch cả kho?"
"Y cùng đường rồi nên phát cuồng."
"Y đã phát cuồng, xem ra mọi tông môn có oán với gã hoặc dưới quyền Huyền Phong môn và Chân Võ là y không tha..."
Tin này khiến cả Thiên Huyền đại lục chấn động.
"Cái gì, Ngụy Tác đến Tthiên Nha môn, quét hết yêu đơn và linh dược trong linh viên?"
"Đúng là điên cuồng... Y không ngại gì nữa rồi."
"Chân Bảo các cũng bị vơ vét..."
Rất nhanh, lại có tin tức kinh nhân truyền ra, Thiên Nha môn và một đại hình phường thị của Chân Võ không dámphản kháng thần uy, bị Ngụy Tác càn quét. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Thần huyền đại năng của Huyền Phong môn và Chân Võ sao còn chưa xuất thủ?"
"Thừa lời, y sắp chết rồi nên điên cuồng, ai muốn liều mạng với y, hơn hữa y có song thần huyền mà liều mạng thì thần huyền nào dám chắc an toàn thoát được. Ngươi là thần huyền đại năng, liệu có đấu với y không?"
"Dù có thần huyền đại năng cũng không đời nào ra mặt vào lúc này, cứ giả bộ không biết, cho y điên cuồng lần chót." Vô số tu sĩ nghị luận, Huyền Phong môn và Chân Võ không ai ngăn trở Ngụy Tác.
"Minh vương cảm ứng kinh... Hóa ra là một môn cổ kinh như thế!" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cách Thiên Kiếm tông chỉ hơn mười thành trì. Dọc đường, Ngụy Tác làm cường đạo càn quét các tông môn dưới quyền Chân Võ và Huyền Phong môn, đồng thời tham ngộ cổ kinh Vũ Hóa Phàm để lại. Cướp bóc mang lại cho gã vô số tài bảo, trừ một ít thủy hệ yêu đơn và linh dược hữu dụng thì gã thậm chí chưa kịp kiểm kê. Gã biết càng như dã thú hung hăng, càng giống với lần điên cuồng sau chót, càng khiến mọi đối thủ không dám lộ diện. Thậm chí họ không xuất hiện trong những nơi có thể bị gã lần ra tung tích, càng điên cuồng hóa ra càng an toàn. Kiểu cướp bóc trắng trợn này khiến đại năng của đối phương không dám ra mặt, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, thật khiến gã thỏa mãn. Gã đã triệt để lĩnh ngộ được môn cổ kinh của Bắc Minh tông tông chủ Vũ Hóa Phàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.