Chương trước
Chương sau
Cả hai đang ở trong một phế khư.
Phế khư này phải có được hơn vạn năm trở lên, hoa văn trên các công trình đã phong hóa đến độ không thể nhìn ra.
Hình như là một đạo quan, trong những tảng đá đổ nát mọc không ít cây cối và dây leo, ràn rạt Hoang cổ khí tức, Ngụy Tác trải thần thức, phế khư tựa hồ không lớn, chỉ chừng nghìn trượng, cả hai ở chính giữa.
Tại Công Đức tông, Ngụy Tác kích phát Tam thanh khóa hư đài lướt về phía bắc một vạn dặm, chắc là hoang nguyên giữa các thành trì.
Nhưng khí tức nơi này khiến Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cảm thấy thập phần cổ quái, hình như đang ở man hoang ngoài Thiên khung.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, thân ảnh loáng lên, muốn xem tình hình thế nào.
Nhưng cả hai vừa lướt lên chưa đầy trăm trượng, hư không tách ra, vô số kim sắc tinh quang bắn ra.
Cùng lúc, hư không sát mặt đất bắn ra vô số kim sắc tinh quang.
"Phù!"
Ngụy Tác không chần chừ, phát động Động Hư bộ pháp. Tuy không biết chuyện gì nhưng gã nhận ra tình hình không ổn. Nguồn: truyentop.net
Quang hoa chói lòa xuyên qua hư không, thân ảnh Ngụy Tác và Linh Lung Thiên tan biến.
Cả hai hiện ra cách đó mấy trượng.
Cả hai cùng biến sắc.
Hư không bừng lên kim sắc tinh quang đã hình thành một quang tráo hình quả trứng, bao lấy hai người.
Kim quang quang tráo là cấm chế cực kỳ cổ quái, Động Hư bộ pháp đã được thi triển nhưng chỉ được mấy trượng, cơ hồ đứng im mà xuyên qua hư không.
Đứng trên cao mấy chục trượng nhìn xuống, tứ bề thập phần man hoang, cảnh vật không giống ở trong Thiên khung.
"Oành!"
Không hề chần chừ, Ngụy Tác dấy lên khí tức, trực tiếp thi triển Đại đề tu di.
Nhưng gã lập tức hít khí lạnh vì bạch sắc thần sơn chạm vào kim quang quang tráo liên tiêu tan thành vô hình. Uy năng thuật pháp này không bị hóa giải mà như kim quang quang tráo nối với hư không, bạch sắc thần sơn trực tiếp xuyên vào hư không.
Vù!
Ngụy Tác lại phát một đạo Ám hoàng kiếm khí, nhưng vẫn như trước, Ám hoàng kiếm khí lóe lên trong kim quang quang tráo, như bắn vào hư không khác.
"Đây là cấm chế gì?"
Linh Lung Thiên kinh nghi bất định, hôi sắc linh quang bừng lên, đến gần kim quang quang tráo.
Ngụy Tác vẫn hoài nghi hôi sắc thủ trạc của nó là tiên khí, hóa giải được cả uy năng của thần huyền đại năng nhưng chạm vào kim quang quang tráo thì hôi sắc linh quang lại như bắn sang hư không khác, quang tráo không hề bị ảnh hưởng.
Thân ảnh Ngụy Tác loáng lên, đến cạnh Linh Lung Thiên, lại phát ra cổ đồng sắc quang diễm, làm ột món linh giai pháp bảo đặt trong nạp bảo thủ trạc, coi như linh thạch.
Pháp bảo này giáng lên kim quang quang tráo, không thấu vào mà bên trong có tiếng vỡ tan.
Ngụy Tác thoáng do dự, nhưng rồi thò tay chọc vào kim quang quang tráo.
Rõ ràng, gã phát hiện thuật pháp và uy năng pháp bảo tựa hồ không ảnh hưởng được đến kim quang quang tráo nên định dùng nhục thân thử xem sao.
"Keng!"
Như xé nát thần thiết, ngón tay Ngụy Tác vừa thò vào kim quang quang tráo thì bị xé tan, lộ ra huyết nhục và xương trắng. Gã rên lên, rụt tay lại, thần căn Nguyên thủy thần mộc chảy ra sinh mệnh tinh hoa, tay gã nhanh chóng khôi phục.
Gã cảm tri được trong kim quang quang tráo là vô số khe nứt hư không nối nhau, uy năng đáng sợ hơn khi truyền tống pháp trận tan vỡ không biết bao nhiêu lần. Uy năng này hoặc là vô thượng bí thuật do kinh thiên đại năng Thần huyền tứ trọng, ngũ trọng trở lên thi triển, hoặc có người bố trí sẵn pháp trận cấm chế, không thì đại năng tu vi Thần huyền nhất trọng lưỡng trọng cũng không thể cấm cố được gã và Linh Lung Thiên.
Hít sâu một hơi, Ngụy Tác thử vận chuyển Địa Mẫu cổ kinh.
Gã càng nhíu mày vì Địa Mẫu cổ kinh vẫn có thể thi triển nhưng có cảm giác cực kỳ cổ quái. Thiên địa nguyên khí và uy năng ngoài kim quang quang tráo có thể tiến vào nhưng ở trong không thể phát uy năng, trực tiếp bị hóa giải.
"Gian thương, xem ra chúng ta bị Minh Đức lừa, y quả nhiên giở trò." Linh Lung Thiên nghiến răng nghiến lợi truyền âm cho Ngụy Tác. Tình hình này rõ ràng có người bố trí, không thể ngẫu nhiên lao vào cấm chế cỡ này.
Ngụy Tác không đáp mà tế xuất Bất diệt tịnh bình rồi lấy Dưỡng quỷ quán ra, nhỏ một giọt máu Hỏa địa long vào, gọi lục bào lão đầu.
"Có thời gian sẽ giải thích... Ngươi biết cấm chế này không? Cấm chế này, thuật pháp và pháp bảo không thể phá hoại, như chứa vô số khe nứt không gian. Với nhục thân cuarta thò vào sẽ bị xé tan. Nhưng không ngăn thiên địa nguyên khí và uy năng tiến vào." Không hề dừng lại, Ngụy Tác trực tiếp gọi lục bào lão đầu ra nhận cấm chế.
"Chúng ta bị triệt để cấm cố rồi?" Lục bào lão đầu kinh hãi kêu lên, "Cấm chế này ta chưa nghe nói tới."
Cấm chế này đối với lục bào lão đầu cũng quá cổ quái, mặt đất và chung quanh không có đại hình pháp trận hay phù văn phát quang, pháp trận có vẻ được trực tiếp bố trí trên hư không.
Dù là không gian cấm chế, với uy năng thuật pháp của Ngụy Tác thì có thể phá được nhưng uy năng cấm chế này quá mạnh, không phải Kim đơn tu sĩ tông thường có thể bố trí.
"Cương nha muội, có cách gì phá được cấm chế này không?" Ngụy Tác hít sâu một hơi, trấn định tâm thần hỏi Linh Lung Thiên, đồng thời nhìn quanh, cảm tri xem có tu sĩ nào không.
"Tam thanh khóa hư đài khẳng định không có vấn đề, y cũng không thể biết chúng ta chạy theo hướng nào, sao có thể bố trí truóc." Linh Lung Thiên sắc mặt khó coi mắng đoạn lắc đầu: "Ta không có cách phá pháp trận này."
"Đành đợi vậy." Ngụy Tác sầm mặt, đã bày kế đối phó bọn gã thì khẳng định không chỉ cấm cố mà sẽ xuất hiện.
"Thế nào, không còn gì nữa hả?"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đợi không đầy nửa tuần hương thì ngoài kim quang quang tráo, cách không đầy hai trăm trượng đột nhiên sáng lên kim quang, đồng thời thanh âm rất khẽ vang lên, là giọng nam tu, có vẻ còn trẻ.
Kim quang do một kim sắc hồ lô cỡ gian phòng phát ra.
Kim sắc hồ lô do kim sắc ngọc thạch đặc biệt luyện chế thành, phát ra đại đạo lạ lùng, thân hồ lô có đường vân như tự nhiên hóa sinh, cơ hồ không phải là tu sĩ luyện chế được, mà sinh trưởng từ oại cây thần kỳ nào đó.
Kim sắc hồ lô trực từ tòng hư không thò ra, Linh Lung Thiên cũng không cảm tri nổi.
"Đây là Hư không kim hồ!" Linh Lung Thiên đột nhiên run lên chưa từng có, truyền âm cho Ngụy Tác, gã có cảm giác nó đang sợ hãi. Cả lúc đối diện thần huyền đại năng nó cũng không sợ thế.
"Hư không kim hồ, ngươi biết lai lịch vật này?" Ngụy Tác rọn tóc gáy, khẩn trương truyền âm hỏi.
"Hư không hồ lô, là pháp bảo của Hư Không đạo nhân! Chả trách cấm chế cổ quái như thế... Đây là truyền thừa của Hư Không đạo nhân!" Linh Lung Thiên run giọng.
"Hư Không đạo nhân là cường giả thời của ngươi?" Ngụy Tác hỏi ngay. Linh Lung Thiên từng cùng gã đối chiến thần huyền đại năng, sa vào nguy hiểm cũng không sợ, vì với nó thì thần huyền đại năng không là gì, hiện tại cũng sợ như thế thì Hư Không đạo nhân khẳng định thị phi phàm.
"Hư Không đạo nhân là cường giả quy phục Hoang tộc, Đế tôn nhất trọng đại năng, công pháp cùng thuật pháp liên quan đến không gian chi lực, hiểu biết đối với hư không chi đạo hơn bất kỳ tu sĩ nào." Linh Lung Thiên sợ hãi nhìn kim sắc hồ lô, truyền âm cho Ngụy Tác.
"Là thượng cổ cường giả của Hoang tộc?" Ngụy Tác hít sâu một hơi. Đi cùng Linh Lung Thiênlâu như thế, gã hiểu rõ Linh tộc và Hoang tộc là thế nào, cộng thêm nhiều kinh thiên cường giả không được ghi chép lại, toàn là đại năng hơn xa tu đạo giới biết tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.