Chương trước
Chương sau
"Cái gì, sao lại như thế!"
"Uống cả Đại hống thần đơn cũng bị đánh bay... Mã Đằng thật ra tu vi gì!"
Vô số ánh mắt chấn kinh nhìn lên Ngụy Tác vừa đánh bay đối thủ như đập ruồi.
Một phổ thông đệ tử mà chỉ một chiêu đánh bay chân truyền đệ tử gần đạt mức kim đơn, nhiều người run lên, thật không tin nổi.
"Đại đề tu di… đúng là Đại đề tu di." La đại trưởng lão đáp xuống bình đài, đến chỗ Ngụy Tác. "Sao ngươi lại có được truyền thừa này?"
"Bí thuật chỉ tồn tại trong ghi chép lại xuất thế?" Một đóa bảo hoa to như lâu các từ không trung đáp xuống, đóa bảo hoa do linh khí ngưng thành, như ngũ sắc thủy tinh, màu sắc lấp lóe.
Trong đó là một lão bất tử, khí tức cực kỳ già nua nhưng tóc đen nhánh, mặt nõn nà như ngọc, có điều trong đôi mắt bể dâu tỏ rõ thần sắc cảm thán.
"Tại hạ lấy được trong Nguyên Từ sơn." Ngụy Tác đáp.
"Nguyên Từ sơn?" La đại trưởng lão và lão nhân trong bảo hoa nhìn nhau, "Lẽ nào nguyên khí Nguyên Từ sơn chấn động vì truyền thừa này?"
"Tại hạ muốn bẩm cáo cho tông chủ." Ngụy Tác khán trứ giá hai Công Đức tông lão bất tử thuyết đạo.
"Tông chủ không có mặt, nói với bọn ta cũng vậy, cần thưởng gì cũng được." Hai lão bất tử Công Đức tông bảo Ngụy Tác.
"Tại hạ vào Nguyên Từ sơn trung lấy Nguyên từ bảo thạch, rơi xuống hố sâu, lấy được kinh văn." Ngụy Tác cố ý nghe ngóng xem Công Đức tông tông chủ có mặt tại tông môn không, được hai lão bất tử xác nhận không có thì càng không e dè.
"Lúc ta đưa các ngươi đến, hỏi có phát hiện không thì sao ngươi không nói!" Một tu sĩ có tinh quang hình thành tam diện phật uy nghiêm vô thượng đáp xuống trước mặt Ngụy Tác, lạnh giọng hỏi. Chính thị Minh Ninh.
"Ngươi và Chu Lăng bức hại bọn ta vào Nguyên Từ sơn đào Nguyên từ bảo thạch, dọc đường còn uy hiếp giết bọn ta. Ta không muốn giao thuật pháp cho ngươi mà cho tông chủ." Ngụy Tác tỏ vẻ thật thà.
"Hỗn xược, ngươi nói gì hả!" Một chân truyền đệ tử mặc nga hoàng sắc pháp y đi cùng Minh Ninh quát lên, "Ngươi dám nói xấu Minh sư huynh!"
"Ta nói sự thực thôi." Ngụy Tác nghiêm mặt, "Minh Ninh sư huynh có dám thề độc đó không phải sự thực?"
"Minh Ninh, thật ra là sao?" Hai lão bất tử hỏi trứ Minh Ninh.
"Y rất khả nghi, đệ tử tầm thường ngã xuống lòng vực Nguyên Từ sơn tất khó có thể an lành thoát ra, y lại là phổ thông đệ tử của Đại Doanh phong, không thể có tu vi này." Minh Ninh bỏ qua việc Ngụy Tác tố cáo mà lạnh lùng nhìn gã, mi tâm bắn ra một đạo chu hồng sắc thần quang.
"Xoẹt!!"
Hư không rung lên, Ngụy Tác lại nhấc bạch sắc thần sơn, đánh tan đạo chu hồng sắc thần quang. Nguồn: truyentop.net
"Ngươi dám ngăn ta, chứng tỏ giở trò!" Minh Ninh sầm mặt, phát ra sát ý kinh nhân.
"Ngươi muốn tra thì tra hả? Thắng ta đã." Minh Ninh tâm cơ thập phần thâm trầm, Ngụy Tác không dám nhiều lời mà trực tiếp bức bách, "Ngươi cũng là chân truyền đệ tử, theo quy củ ta có thể khiêu chiến ngươi, ta cũng muốn xem chân truyền đệ tử mở mồm ra ra đòi giết ta có thực lực gì!"
"Cái gì! Khiêu chiến Minh Ninh?!"
Ngụy Tác buông lời thạch phá thiên kinh, như nước triều khiến cả Đại Di phong chấn động.
Vô thượng bí thuật chỉ có trong điển tịch xuất thế?"
"Có người dám khiêu chiến Minh Ninh?"
"Với tu vi của Minh Ninh, phất tay là hạ được phổ thông Kim đơn tu sĩ, mà có người dám khiêu chiến!"
"Y điên rồi hả?" Ba trưởng lão trên tinh kim bình đài giật mình, nhìn nhau.
"Hay lắm, dám khiêu chiến ta thì càng khả nghi!" Minh Ninh hơi nheo mắt lại, cười lạnh: "Bất quá ta định xuất thủ trấn áp nên cho ngươi cơ hội."
"Khiêu chiến Minh Ninh, có người lấy được bí thuật kinh nhân tại Nguyên Từ sơn, định khiêu chiến Minh Ninh!"
Mọi tỷ thí trên Đại Di phong dừng lại, việc cỡ này không ai muốn lỡ mất, cứ xem xong rồi tính.
"Người coi linh điền khiêu chiến Minh Ninh, khác gì tự sát?"
"Y chán đời gì đó hay là có bí mật?"
"Minh Ninh, thủ hạ vừa thôi." Trong lúc mọi người bàn luận, hai lão bất tử truyền âm cho Minh Ninh, "Y liên quan đến vô thượng truyền thừa, không thể giết."
"Gian thương, gây chuyện lớn rồi." Linh Lung Thiên ở trên bình đài gần Ngụy Tác lén truyền âm cho gã.
Ngụy Tác cười nhạt, sợ bị lão bất tử nào đó nhận ra nên không truyền âm lại. Càng thế này, thì khi giết Minh Ninh, các lão bất tử càng không vội nhúng tay động thủ. So với đánh lén Minh Ninh thì hơn nhiều.
"Ngươi chắc không chỉ có thần thông này, bằng không đã không dám lớn lối trước mặt ta. Bất quá tưởng như thế mà đấu nổi với ta thì sai lầm!"
Khí tức và uy áp từ mình Minh Ninh phát ra, lơ lửng trên tinh kim bình đài, tinh quang ngưng thành tam diện cự phật mở bừng mắt, khí diễm hủy diệt như nước triều tràn ra.
"Động thủ đi." Minh Ninh không hề thi triển pháp bảo, nhạt nhẽo nhìn Ngụy Tác.
Ngụy Tác không nói gì, mục quang quét qua mi tâm Minh Ninh, ngay cả Minh Đức cũng không biết Minh Ninh cụ thể tu luyện bí thuật gì nhưng Linh Lung Thiên có nói là xá lợi công pháp, chỗ yếu hại rất có khả năng tại mi tâm.
"Oành!"
Chỉ khẽ liếc, khí tức của Ngụy Tác đột nhiên bùng nổ như hỏa sơn, uy áp vô tận khiến người ta nghẹ thở.
"A!"
Nhiều chân truyền đệ tử, trưởng lão ở gần bình đài đều kinh hãi lùi lại, khí tức này khiến họ nhận ra không thể chống nổi.
"Xoẹt!!"
Thanh sắc tinh kim bình đài không chịu nổi uy năng, hơi chìm xuống.
Hư không rung lên điên cuồng, bạch sắc tu di thần sơn được Ngụy Tác nhấc lên ném vào Minh Ninh.
Bạch sắc tu di cự sơn không chỉ như hai lần trước Ngụy Tác thi triển, hoàn toàn ngưng thành thực chất, cao mấy trăm trượng, ánh lên cổ phạp văn, chấn động lòng người. Nhấc tu di thần sơn lên, Ngụy Tác thần uy vô địch, như thần vương đột nhiên giáng lâm.
"A!..." Mấy trưởng lão không tránh kịp, kể cả sư tôn Trần Mật bị uy năng khó tưởng tượng nổi ép bất động trên không.
"Đòn này sánh với thần huyền... Tu vi của y ít nhất cũng Kim đơn ngũ trọng!" Hai lão bất tử Công Đức tông lùi lại, mắt ánh lên thần quang không dám tin.
Đệ tử Đại Ngu phong, Đại Khuyết phong tê dại đầu óc, cho rằng uy năng như thế oanh kích thì cả ngọn núi cũng tan. Không ai chú ý được rằng nữ tu mặt tròn bị Ngụy Tác đánh ngất đã tỉnh lại, thấy cảnh tượng đó thì hoảng sợ ngất tiếp.
"Xoạt!"
Tinh quang đại phật quanh Minh Ninh tan ra, như vô số con bướm trong suốt bay mất.
"Chát"
Cùng lúc, Minh Ninh bắt một pháp quyết, hoàng sắc lưu ly quang hoa lóe rạng.
Y lui hơn hai nghìn trượng, không gian giữa y và Ngụy Tác trùng trùng điệp điệp, vô số lưu ly quang hoa lấp lánh, cơ hồ cách vô số tầng hoàng sắc lưu ly.
"Công đức lưu ly giới!" Mấy thái thượng trưởng lão nhận ra.
Cũng là một môn vô thượng bí pháp, tựa hồ không chỉ có thể giãn cự ly với đối thủ mà còn cách ly một pháp giới, uy năng phòng ngự siêu phàm.
"Cách!"
Bạch sắc tu di thần sơn trấn áp xuống, lưu ly quang hoa tan đi.
Nhưng Ngụy Tác đánh hụt, Đại đề tu di bị Minh Ninh tránh được.
"Choang!"
Cửu thiên phạn xướng vang lên, Minh Ninh ở trên không lại tỏa rực tinh quang kinh nhân, thanh sắc thần cầm xuất hiện trước mặt, bừng lên khí tức mênh mông, thanh sắc quang văn thoạt ẩn thoạt hiện chảy vào hư không.
Cùng lúc, vô số phi thiên tiên nữ đỡ bảo hoa bay lên từ cây đàn, da như mỡ đông, không khác gì người thật.
Từng vòng phật quang cũng từ cây đàn hát ra, tổng cộng hơn nghìn phật quang quang hoàn, màu sắc rực rỡ như khổng tước khai bình.
"Oành!"
Ngụy Tác lại hóa ra bạch sắc tu di thần sơn, ép xuống Minh Ninh. Mọi phi thiên tiên nữ và phật quang quang hoa tan nát.
"Sất!"
Minh Ninh không hề hoảng hốt, mi tâm đồng thời bắn ra thần quang sắc như lợi kiếm.
Thần quang và bạch sắc tu di thần sơn va nhau, Minh Ninh và Ngụy Tác song song run người, chấn động khiến quanh cả hai nổi lốc.
Da Minh Ninh nứt nẻ, rõ ràng uy năng xung kích này khiến nhục thân y không chống nổi, nhưng Ngụy Tác còn tệ hơn, hự lên đoạn rơi xuống Đại Di phong.
"Không biết lượng sức!"
Minh Ninh quát lạnh lùng, tốc độ thi pháp không hề đình trệ, mi tâm lại bắn ra thần quang vào Ngụy Tác.
"Minh Ninh sư huynh có trọng khí kinh nhân, Đại đề tu di cũng không phá được phòng ngự!"
"Minh Ninh sư huynh thắng rồi! Dùng pháp bảo và thuật pháp chặn đòn mạnh nhất của đối phương rồi phản kích, thần thông này khó tưởng tượng nổi!"
Ai cũng cho rằng trận chiến này hạ màn, Ngụy Tác khẳng định khó đỡ nổi đạo thần quang.
Nhưng Ngụy Tác vốn có vẻ không còn sức chống đỡ lại cười lạnh, bước tới!
Như có mặt trời sáng lên sau lưng gã, thân ảnh xuất hiện ở trên Đại Di phong sau lưng Minh Ninh.
Minh Ninh xoay mình, phật quang trên thanh sắc thần cầm và thần quang trong mi tâm lóe lên.
"Ngươi bị lừa rồi!"
Ngụy Tác đột nhiên lên tiếng, thập phần bình tĩnh, tựa hồ có thần phật gia trì, chư thiên như có vô số pháp luân vô hình đang quay tít, uy nghiêm cực độ xung kích vào Minh Ninh.
"Phù!"
Đột ngột, Minh Ninh lùi lại một bước hộc máu.
"Đây là..." Lão bất tử Công Đức tông ở trong đóa bảo hoa như lâu các há miệng, tinh không trên đầu mờ đi, không nói thành lời.
"Oành!"
Bạch sắc tu di thần sơn ép lên Minh Ninh.
Thân thể y nát ngướu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.