Chương trước
Chương sau
"Đề hồ thánh quả, đối với y trọng yếu thế hả? Chịu dùng vô thượng bí thuật trao đổi!"
Mọi tu sĩ cơ hồ dừng giao dịch, Ngụy Tác đưa ra điều kiện khiến tất cả chấn kinh.
Bình thường dù là tán tu hay tông môn tu sĩ, trừ truyền cho người nhận truyền thừa hoặc đạo lữ thì không đem ra giao dịch. Một môn vô thượng cường pháp đối với tu sĩ thì giá trị cũng không thể ước lượng như tiên khí, thậm chí thành vốn cho tu sĩ khai sơn lập tông, không ai muốn người khác có được vô thượng cường pháp để chống lại, thậm chí uy hiếp đến mình.
Vô thượng bí thuật, không ai không động lòng, dù tu sĩ Tử Dương cung, Quảng Pháp thiên cung và Hoàng Thiên đạo cung tháy nếu có Đề hồ thánh quả thi sẽ giao dịch.
Quan trọng là Đề hồ thánh quả không chỉ cực hiếm mà lại vô dụng, không thể đem luyện chế pháp bảo và linh dược đề thăng tu vi, thọ nguyên nên không ai chú ý. Nhiều tu sĩ còn thấy nó có hay không cũng không sao, còn những tu sĩ hậu bối kiến thức không cao thì thậm chí chưa nghe đến Hoang cổ thánh quả này.
Ai có Đề hồ thánh quả?
Các tu sĩ đều nhìn quanh.
"Y có Đề hồ thánh quả?" Một thanh sam tu sĩ mặt mày trơ khấc, không hiển lộ linh khí đi về phía Ngụy Tác. "Tây Minh tán nhân cũng là cao thủ, nghe nói từng giết không ít Kim đơn tu sĩ." Nhiều người nhận ra, Tây Minh tán nhân hành tung thập phần thần bí, không phải Kim đơn tu sĩ tầm thường.
"Các hạ có Đề hồ thánh quả?" Ngụy Tác nhìn Tây Minh tán nhân, sáng mắt hỏi. Thật ra gã không thấy đặc biệt kinh hỉ, Linh Lung Thiên đã truyền âm là nạp bảo nang của y không có Đề hồ thánh quả.
"Tại hạ hiện không có Đề hồ thánh quả, nhưng biết tin tức chính xác." Tây Minh tán nhân nói.
"Các hạ biết chỗ có Đề hồ thánh quả?" Ngụy Tác bừng lên quang hoa ở đầu ngón tay.
"Đây là thuật pháp thăm dò khí tức của đối phương biến hóa, qua đó để xem nói dối hay không, thuật pháp cực hiếm mà y cũng biết."
"Thuật pháp này không phải vạn năng, có nhiều thủ đoạn qua mặt được, chỉ là thứ để phụ trợ suy đoán, không ít tu sĩ vì tin vào thuật pháp này mà mất mạng, nên thuật pháp kiểu này mới thất truyền..." Nhiều lão bấ tử nhận ra Ngụy Tác dùng thuật pháp gì.
"Tại hạ biết chỗ có Đề hồ thánh quả." Tây Minh tán nhân không đổi thần sắc.
Ngón tay Ngụy Tác không hề thay đổi quang hoa. "Các hạ có Đề hồ thánh quả? Nếu có, mỗ sẽ truyền cho vô thượng cường pháp tôi luyện nhục thân. Nhục thân của mỗ nhờ thế mà có." Ngụy Tác sáng mắt, rất có thể đối phương nói thật nên gã tung mồi.
"Tôi luyện nhục thân! Nhục thân của y sánh với huyền giai trọng bảo! Bí thuật đó đích xác là vô thượng cường pháp!" Cả đại hội hội trường xôn xao, Động Hư bộ pháp phối hợp với nhục thân của gã, phần lớn tu sĩ đã thấy tận mắt.
Tây Minh tán nhân rúng động. Vô thượng cường pháp như thế với bất kỳ tu sĩ nào, ngay cả thần huyền đại năng cũng thèm muốn.
"Tại hạ biết Đề hồ thánh quả sinh trưởng ở mật địa của tông môn đó, tại hạ không thể lấy được." Tây Minh tán nhân truyền âm cho Ngụy Tác.
"Mỗ phải cùng tông môn đó giao dịch?" Ngụy Tác máy động, nhớ đến Công Đức tông, liếc Tây Minh tán nhân, truyền âm: "Tin tức không đáng giá một môn vô thượng cường pháp, cùng lắm tại hạ chỉ có thể cho các hạ nguyên liệu của cửu cấp yêu thú để luyện chế huyền giai pháp bảo."
"Cửu cấp yêu thú, nguyên liệu luyện khí? Cho mỗ xem được không?" Tây Minh tán nhân do dự một chốc rồi nói.
Ngụy Tác lấy đôi càng Hoang cổ cự ngao ra, hung sát khí tức nồng hậu, đô càng lớn hơn gã nhiều lầ, trông như ngọn núi.
"Vật này đúng là nguyên liệu trên mình cửu cấp yêu thú, có thể luyện chế thành pháp bảo... e rằng không cần dùng thêm nguyên liệu khác cũng có thể luyện thành huyền cấp trung giai pháp bảo." Cả tu đạo giới, pháp bảo huyền cấp trung giai trở lên rất hiếm, Ngụy Tác lấy ra khiến nhiều người thèm thuồng.
"Tại hạ chấp nhận điều kiện." Tây Minh tán nhân nhãn quang lóe lên, không hề do dự, gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Xin Tô tông chủ và Vương tông chủ làm chứng, nếu vị đạo hữu này cho mỗ biết tin giả về Đề hồ thánh quả, mong hai vị làm chủ cho. Tây Minh đạo hữu xin đưa thứ người khác không thể mô phỏng cho mỗ." Ngụy Tác trực tiếp đưa đôi càng cho Tây Minh tán nhân, đồng thời ngoái nhìn Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất nói.
"Được. Ngụy đạo hữu là người Đại Hóa minh, giao dịch hoàn thành ở minh hội, nếu Tây Minh đạo hữu nói sai, Hóa Thiên giáo sẽ buộc Tây Minh đạo hữu trả lại gấp đôi." Tô Thần Huyết gật đầu.
"Nếu sai, mỗ sẽ hỏi đến việc này." Thần quang pháp thân của Vương Vô Nhất thản nhiên lên tiếng.
"Tại hạ không thể nào đưa ra tin giả." Tây Minh tán nhân cười lạnh, lấy ra một viên bạch sắc hổ phách châu đặc biệt, ấn một đạo quang hoa vào rồi đưa cho Ngụy Tác.
"Công Đức tông Thất bảo mật địa!" Ngụy Tác quét thần thức vào, hít sâu một hơi, đoạn thu bạch sắc hổ phách châu lại.
Đúng như gã đoán, trong viên hổ phách châu Tây Minh tán nhân đưa cho, trừ bảy chữ đó còn ghi lại tình hình quanh mật địa và phương vị cụ thể trong Công Đức tông. Thất bảo mật địa là chỗ một đại năng Công Đức tông tu hành, có trồng không ít linh dược, sau này được coi là cấm địa, chỉ những đại nhân vật của phái này mới vào được.
"Dùng tin tức đổi lấy một món bán thành phẩm pháp bảo tương đương với huyền cấp trung giai..." Giao dịch hoàn thành, nhiều tu sĩ ngứa ngáy, ghen tị với Tây Minh tán nhân.
"Mỗ còn một món đồng giai nguyên liệu luyện khí, không biết có đạo hữu nào đổi lấy thứ đề thăng thọ nguyên..." Ngụy Tác nhân cơ hội nói.
"Mỗ có Hoàng huyết kim thảo." Một trung niên tu sĩ bước lên,không nén được dụ hoặc của huyền giai pháp bảo mà giao dịch.
"Tại hạ rất thích nhánh Hoàng huyết kim thảo, vị đạo hữu này có thể đổi chăng, tại hạ dùng vật này." Một hoa phục lão nhân đột nhiên bước lên, cầm một pháp bảo bích ngọc điểu trảo. Bích ngọc điểu trảo khiến các tu sĩ quanh đó sôi lên vì linh khí cực kỳ sôi trào, là huyền giai trung phẩm pháp bảo. Pháp bảo này càng hấp dẫn hơn một món nguyên liệu luyện khí.
Hoàng huyết kim thảo tối đa đề thăng được ba mươi năm thọ nguyên, hoa phục lão giả dùng huyền giai trung phẩm pháp bảo trao đổi, bình thường thì đúng là điên cuồng.
Hiện tại lão làm thế là chống đối Ngụy Tác, còn lộ liễu hơn lão ẩu của Quảng Pháp thiên cung, là người đầu tiên trong giao hoán đại hội thể hiện sát ý với gã.
"Vị đạo hữu này là ai, có cừu oán gì với mỗ hả?" Ngụy Tác nheo mắt quan sát lão giả. Lão mặc bạch sắc vân cẩm pháp y, thêu cửu sắc lộc đồ văn, để râu, đầu tóc trắng xóa, tu vi Kim đơn tứ trọng, toát lên khí tức uy nghiêm, thập phần bất phàm.
"Tống Vật Ngữ là con trưởng của ta." Thần sắc hoa phục lão giả dị thường băng hàn, không hề che giấu sát ý.
"Tống Vật Ngữ là ai?" Ngụy Tác lấy làm lạ, không nhớ mình có quan hệ gì với họ Tống.
"Nó và bọn Lâm Thái Hư bị ngươi giết ở ngoài U Minh thành." Ngữ khí hoa y đích lão giả ngữ khí càng băng hàn.
"Lại..." Ngụy Tác trụ lắc đầu, lần đó gã giết hơn mười Kim đơn tu sĩ, trừ Lâm Thái Hư và hai, ba lão bất tử Huyền Phong môn thì còn một tu sĩ Vô Kỵ thiên cung, mấy Kim đơn tu sĩ khác thi gã mù tịt thân phận.
"Lão đầu, xem ra không ít kẻ muốn giết ngươi" Linh Lung Thiên cười lạnh truyền âm với Ngụy Tác. Hoa y lão giả có vẻ không cùng bọn Thiên La chân nhân, ít nhất còn năm, sáu tu sĩ đi cùng.
"Ngươi định giết ta báo cừu?" Ngụy Tác ra vẻ gằn giọng, quát to với hoa phục lão giả.
"Ngươi là người Đại Hóa minh, tại hạ không dám giết nên cứ theo quy củ mà giao dịch." Hoa phục lão giả cười lạnh, dùng bích ngọc điểu trảo đổi lấy Hoàng huyết kim thảo.
"Ta sẽ không tha cho ngươi." Ngụy Tác biến sắc mấy lần, sát khí xung thiên, tựa hồ định động thủ nhưng nén lại được, nói thế với hoa phục lão giả.
"Xem ngươi sống được bao lâu đã." Hoa phục lão giả cười lạnh.
"Mỗ biết một nơi có bát cấp trung giai thủy hệ yêu thú." Cùng lúc, Hiên Viên lão tổ bước lên bảo Ngụy Tác, "Mỗ định dùng tin tức đổi lấy nguyên liệu luyện chế huyền giai pháp bảo."
Hiên Viên lão tổ tỏ ra hoàn toàn không quen nhưng ông ta càng kinh nghi, vì những gì ông ta làm là theo lời gã, khi hoa phục lão giả quát to, Ngụy Tác đã lén truyền âm.
"Bát cấp trung giai thủy hệ yêu thú! Chỉ cần là thật, mỗ tất nhiên sẽ đổi." Ngụy Tác bảo Hiên Viên lão tổ.
"Tại hạ lấy cả Hải Tiên tông ra đảm bảo, mờ Tô tông chủ và Vương tông chủ làm chứng." Hiên Viên lão tổ đưa một tấm thổ hoàng sắc thạch bì cho Ngụy Tác.
"Được!" Ngụy Tác quét thần thức vào, lấy đuôi Hoang cổ cự ngao cho Hiên Viên lão tổ.
"Tô tông chủ, Vương tông chủ, tại hạ tổn hao quán hiều trong trận đấu vừa nãy, muốn về trước tiềm tu, được chăng?" Ngụy Tác bảo Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất.
"Được." Tô Thần Huyết gật đầu, một đệ tử Hóa Thiên giáo dẫn bọn Ngụy Tác rời sơn môn, ra tận vân hải ngọc đài.
"Không ít người bám theo, chúng đúng là không hề che giấu." Rời bạch sắc ngọc đài không lâu, Linh Lung Thiên cười lạnh.
Trong vầng mây phía sau có quang hoa dấy lên, rõ ràng không ít tu sĩ bám theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.