Chương trước
Chương sau
"Quả nhiên như thế!"
Trong màn đêm, Ngụy Tác tuy bình tĩnh như thường nhưng thầm chấn kinh.
Gã và Lý Tả Ý, tiểu nữ hài vượt qua đỉnh Hoang cổ cự sơn đối diện Ma văn hung mạch.
Trên đường đến Ma văn hung mạch, tha gã đã đọc những ghi chép trong ngọc phù trong tổ đường Kim gia về Bắc Mang di tích, biết Hoang cổ cự sơn này không hề hung hiểm, thành ra liên tục giả bộ hỏi dò Linh Lung Thiên.
Dù gã hỏi thế nào, Linh Lung Thiên vẫn đáp là đến Vân Linh đại lục nghe ngóng đã mới hiểu.
Ngụy Tác bó tay, đành dừng hỏi, chú ý vào Bắc Mang di tích.
Theo ngọc phù Kim gia tổ đường thượng thì giữa mấy Hoang cổ cự sơn là một vùng gò đồi thấp rộng trăm dặm, Bắc Mang di tích nằm trong đó. Khu vực này toàn là các loại tàn tích cổ mộ, bia mộ đổ nát, quan tài không nguyên lành, đem về lân hỏa liễu nhiễu. Theo lời Linh Lung Thiên, Ngụy Tác càng hiểu hơn về Bắc Mang, Bắc Mang hủy diệt từ hơn sáu vạn năm trước, mộ địa trong này càng cổ xưa, chưa biết chừng còn từ mười mấy vạn năm trước, mười mấy vạn năm sau tất địa mạo không hiểu đã biến hóa mấy lần, vẫn còn lại những tàn tích này thì chứng tỏ từ thời viễn cổ đã có không biết bao nhiêu mộ huyệt, có thể là táng chồng nhau, trong mộ có mộ.
Ngụy Tác phóng mắt nhìn, quả nhiên trăm dặm đều lấp lánh lân hỏa, trên gò đóng, trên mặt đất còn thấp thoáng thấy bia mộ đổ nát, quan tài mục ruỗng, thậm chí thấy cả những vật bằng tinh kim từ rất lâu đời nên mủn nát. Những bộ xương đã triệt để phong hóa, nhưng nằm dưới đất và trên quan tài nên vẫn còn dấu tích.
"Bắc Mang đã bị hủy diệt toàn bộ..." Linh Lung Thiên còn chấn kinh hơn, sững sờ như vẻ mặt Lý Tả Ý.
"Hủy diệt mấy vạn năm rồi, ngươi thừa lời hả?" Ngụy Tác không nén được định nói thế nhưng rồi lại thôi.
"Ngươi biết chỗ này là Bắc Mang di tích, khẳng định đối có hiểu biết về nó, những gì còn lại của Bắc Mang đã chìm xuống đất rồi hả? Chỗ vào ở đâu?" Chốc sau, Linh Lung Thiên mới trấn định được.
"Ngươi bảo rất quen thuộc nơi này, đưa ta đến tìm bảo vật mà còn hỏi?" Ngụy Tác kêu lên, suýt nữa nặng lời.
"Địa hình đã thay đổi, sơn môn Bắc Mang khi xưa nằm trong một gò đất thấp, mấy trăm dặm đều là bình nguyên." Linh Lung Thiên nhe răng với gã, "Bắc Mang có nhiều cấm chế đặc biệt, dù mấy trăm dặm tan vỡ hết thì cũng không thể toàn bộ tổn hủy, sẽ còn lại nhiều công trình, ngươi không muốn lãng phí thời gian thì mau cho ta biết vị trí cụ thể."
"Ta biết không nhiều." Ngụy Tác không lắm lời, khi chưa tin tưởng Linh Lung Thiên thì phải đóng vai gian thương, chỉ vào một gò đất, "Ta chỉ biết sau gò đất có vực sâu, bên dưới là âm hà, đi theo dong sông bốn nghìn trượng sẽ thấy bậc đá dẫn lên, bê trong có nhiều công trình. Có không ít tu sĩ vào đây nhưng không ai vào được sâu, đại đa số đã mất mạng."
"Đi thôi." Linh Lung Thiên hóa thành tử quang lướt về gò đất thấp mọc cỏ dại mà Ngụy Tác chỉ, gã và Lý Tả Ý tùy bám theo.
Sau gò đất quả nhiên là vực sâu, Ngụy Tác trải thần thức, đi sau Linh Lung Thiên mấy chục trượng, tựu nghe thấy tiếng nước ầm ầm.
Đáy vực hẹp vanh vanh, mũi đá nhọn hoắc lởm chởm, thập phần âm hàn, một nơi có âm hà uốn khúc, hai bên đều có dung động.
"Các công trình ở một bên bờ nước chảy hả?" Linh Lung Thiên thấy gã gật đầu thì lướt vào dung động phía đông.
Dung động tối om, Ngụy Tác trải thần thức, cảm tri rõ trong vòng hai nghìn trượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đến rồi!" Thoáng sau, Ngụy Tác có cảm tri, rúng động.
Đi tới nữa, âm hà đột nhiên uốn khúc sang phải, phía trước xuất hiện một dãy bậc đá đen rộng mấy chục trượng, trông như bến đò.
Linh Lung Thiên dừng trước dãy bậc đá đen, ngẩng nhìn.
Tổng cộng năm, sáu mươi bậc, hai bên đều đổ nát, rơi xuống nước, phía sau dãy bậc đá có vẻ là một sơn cốc, nhưng phía cuối là hôi sắc quang mạc lưu chuyển, bên trong có vô số nhân ảnh uốn éo, cjc kỳ đáng sợ.
Theo tổ đường ngọc phù, hôi sắc quang mạc không có uy năng gì, chỉ là chướng nhãn pháp, trực tiếp xuyên qua được. Phía sau dãy bậc đá là một sơn cốc lớn gồm mấy ngọn núi tụ lại, có nhiều tàn tích và cấm chế hung hiểm. Kim phủ chỉ đủ năng lực thăm dò mấy tàn tích điện vũ, sâu nhất cũng mới vào được cách bậc đá hơn một nghìn hai trăm trượng.
"Cương nha muội... à, Linh Lung Thiên, cái quỷ quái gì đây! Có gì lạ?" Ngụy Tác không yên tâm về tiểu nữ hài, thấy hôi sắc quang mạc thì ra vẻ kinh ngạc hỏi.
"Đây là cấm chế 'Bách quỷ dạ hành' bên ngoài Bắc Mang, chỉ giúp cho Bắc Mang tu sĩ cảm tri được bên ngoài có tu sĩ tới, không có uy năng, trực tiếp xuyên qua." Linh Lung Thiên không hề dưng bước.
"Mẹ nó chứ, không chậm được hả." Ngụy Tác mắng rồi bám theo.
Đi qua màn sáng mỏng như nước, gã chợt rúng động. "Thỏ huynh đệ, nơi này không tầm thường." Ngay cả Lý Tả Ý cũng trợn tròn mắt bảo gã.
Đúng như ghi trong tổ đường ngọc phù, phía trước là một lòng cốc lớn, có mấy đỉnh núi gãy tụ lại, nhưng cảm giác nhìn thấ tận mắt vẫn khác.
Trong cốc tạo cảm giác đáy sâu này bị uy năng khó tưởng tượng nổi ấn lún thêm một đoạn thành vực càng sâu hơn, mấy ngọn núi từ phía trên hoặc nơi khác bay tới, đập vào miệng vực.
Như một miệng bình bị mấy viên đá nhét vào, mấy ngọn núi tụ lại, phía dưới trống trơn.
Kinh ngạc vì mấy ngọn núi gã cũng rộng tới mười mấy dặm, quanh cốc và phía trên còn dấy vết va chạm mãnh liệt.
Tựa hồ khi xưa, quanh sơn môn Bắc Mang có cả dãy núi bị đánh văng đi, lòng nghìn trượng bị lật tung, đấu pháp kinh nhân từ trên không xuống tận đáy sâu, khiến toàn bộ địa mạo thay đổi.
Mấy ngọn núi gãy vùi sâu dưới đất, cây cối phía trên đã tan thành bột, tuyệt đại đa số điện vũ đều phong hóa, nhiều chỗ vẫn lấp lánh quang hoa.
"Theo sát ta, đừng đi lung tung." Linh Lung Thiên trở lên thập phần băng lãnh, nhìn kỹ mấy ngọn núi đoạn đi vào một ngọn.
"Chuyện đó..." Ngụy Tác vốn cẩn thận cũng tròn mắt.
Dọc đường gặp quang hoa là Linh Lung Thiên đi thẳng qua, vỗ tan mấy viên tinh thạch, mấy phù văn khó hiểu, cứ dùng bạo lực phá trừ cấm chế, vĩnh tuyệt hậu hoạn, các loại quang hoa đều tắt.
Mọi cấm chế mà Ngụy Tác e dè đều tan tành.
"Đây là đơn phòng của Bắc Mang..." Thoáng sau, Linh Lung Thiên dẫn Ngụy Tác và Lý Tả Ý vào khu vực không ghi lại trong tổ đường ngọc phù, thấy trong lớp bụi có một gian huyền thiết đại điện trống trải, do huyền thiết luyện chế thành, qua khung cửa còn thấy được mấy đơn lô cao hơn thân người, nhiều chai lọ. Bên ngoài là một bích lục sắc quang tráo lung tráo.
Linh Lung Thiên vừa đến gần, bích lục sắc linh quang quang tráo xuất hiện một lỗ cỡ ba trượng vuông, linh quang quang tráo hơi chấn động, thì đại điện, đơn lô cùng bình lọ bên trong đều hóa thành tro.
"Sao lại thế?" Lục bào lão đầu kinh hô không dám tin.
Lão nhận ra đơn lô đều bằng tinh kim, tựu dù là phổ thông tinh kim thì ở trong điện cũng chi rỉ sét là cùng, không thể hóa thành tro, hà huống đại điện cũng bằng huyền thiết tinh luyện, dù qua mấy vạn năm cũng không rỉ sét bao nhiêu.
"Đây là thuật pháp của một đại năng khi xưa, giao đấu sinh tử ở đây mà hủy diệt tất cả." Linh Lung Thiên nhìn lớp bụi dày mấy thước, ngữ khí băng lãnh.
"Không có linh quang quang tráo cấm chế tổn hại, nhưng hủy hết mọi thứ bên trong! Uy năng thuật pháp này không phải cả linh quang hộ thuẫn cũng không thể ngăn?" Thấy đại điện đột nhiên sụp đổ, Ngụy Tác hít sâu một hơi. Tựa hồ lớp bụi xám chung quanh đều do mọi vật hóa thành tro chất lại mà hình thành, một đạo thuật pháp này có phạm vi tựa hồ đạt đến gần nghìn trượng, mọi thứ trong đó, dù là tinh kim hay ngọc thạch đều tan nát.
"Siêu cấp đại năng có thần thông triệt để cải biến thiên địa quy tắc ở một nơi, đi qua vài ba phòng ngự thì có là gì." Linh Lung Thiên tìm khắp mặt đất, nơi nào có tàn tích điện vũ là tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.