Vào sảnh đường của Chân Tàng điện, Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải đều hơi nheo mắt, không ngừng nhìn tứ bề, mím môi với vẻ kinh hỉ dị thường.
"A! Ngần này cổ bảo! Phát đạt rồi!"
Lục bào lão đầu như điên cuồng kêu lên trong tai Ngụy Tác.
Sảnh đường chừng năm, sáu mươi trượng vuông, mặt đất toàn là mảnh ngọc vỡ, phía trên đầu thủng một lỗ to, đã đổ nát lắm rồi.
Trong sảnh chân chân thực thực dựng sừng sững ba mươi mấy bạch ngọc đài hình tròn phủ kín trong thanh sắc quang tráo.
Trừ mấy ngọc đài trống trơn thì đều đặt một món pháp bảo.
Pháp bảo muôn hình vạn trạng, có ngọc trâm, vòng tay, viên bát, pháp kỳ, trường phan… không món nào giống nhau.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, thần thức trải ra, thanh sắc quang tráo không gây ra trở ngại, tổng cộng hai mươi bảy pháp bảo.
Theo tu đạo giới hiện tại, viễn cổ cổ bảo đều uy năng kinh nhân, nhưng con số hai mươi bảy món này cũng quá kinh nhân.
"Chư vị đạo hữu, chúng ta thử xem thanh sắc quang tráo có gì lạ, lấy được cái gì ra không?"
Sau mười mấy tích tắc, Lệ Nhược Hải tài hít sâu một hơi bảo Ngụy Tác và bọn Kỳ Long Sơn.
"Để tại hạ, nếu không nhầm thì lần này đến lượt mỗ." Pháp Hoa chân nhân liếc Dương chi điểu đang thoải mái, nói.
Có vẻ y và bọn Lệ Nhược Hải thường hợp tác, đã có ước định, việc có thể nguy hiểm thì lần lượt.
Hiện tại Ngụy Tác và lục bào lão đầu không hiểu gì về cấm chế ở đây, tuy điện vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-chi-lo/1442443/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.