Chương trước
Chương sau
"Hoang cổ bạch trạch" quyết bám sát, Ngụy Tác cũng tắt tiếng.
Ngụy Tác vung tay, thái cổ hung hỏa hình nấm va vào bạch sắc quang trụ.
"Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt!"
Thái cổ hung hỏa và bạch sắc quang trụ va nhau, tro tàn tơi tả, uy năng của thái cổ hung hỏa cũng giảm đi với tốc độ kinh nhân.
Thiêu cháy chừng một phần ba bạch sắc quang trụ, thái cổ hung hỏa liên tan biến.
Phát ra thái cổ hung hỏa, Ngụy Tác không kích phát thuật pháp hoặc pháp bảo khác mà vỗ lên nạp bảo nang, lấy Dưỡng quỷ quán ra, đồng thời nhỏ nhanh mấy giọt máu Hỏa địa long vào.
"Lại nữa... A!"
Mấy giọt máu Hỏa địa long huyết nhỏ vào, giọng lục bào lão đầu vang vọng. Vốn lão định uể oải hỏi "có việc gì hả" nhưng rõ ràng phát giác tình hình thì sợ đến hồn phi phách tán ré lên.
"Oành!"
Ngụy Tác nhíu mày, không hề ngưng tay, kích phát Trường hà thao thiên quyển, ngọn sóng đánh tan quá nửa bạch sắc quang trụ.
Đại khái còn một đoạn bạch sắc quang trụ không đầy một trượng xuyên qua ngọn sóng của Trường hà thao thiên quyển, va vào kim sắc linh quang quang tráo quanh gã.
Chát! Dải bạch sắc quang có vẻ cùng lắm là có uy năng đạo giai hạ phẩm va vào kim sắc linh quang quang tráo do kim sắc pháp bảo đạo giai thượng phẩm kích phát, triệt để tan vỡ, kim sắc linh quang quang tráo chỉ rung lên chứ không hề hấn gì.
Nhưng bạch sắc quang hoa vỡ nát thành chướng khí, thấm qua linh quang quang tráo.
"Không phải chứ?"
Ngụy Tác trợn tròng trắng, cuống quýt lấy ra Như ý linh lung tháp kích phát.
Bạch quang lóe lên, thân ảnh gã tan biến, xuất hiện trên không trung cách đó ba mươi trượng.
Không hề dừng lại, vừa hiện thân là Ngụy Tác kích phát Như ý linh lung tháp, tiếp tục tránh xa "Hoang cổ bạch trạch".
"Hoang cổ bạch trạch" quá khó đối phó, uy năng thái cổ hung hỏa còn hơn đạo giai thượng phẩm pháp bảo, Trường hà thao thiên quyển là bán huyền giai pháp bảo nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn được thuật pháp của yêu thú này. Đoạn bạch sắc quang trụ đó phát ra chướng khí cổ quái đến thế, Ngụy Tác không dám chắc mình có thể dễ dàng giải quyết yêu thú này.
Thân ảnh Ngụy Tác loáng lên, thuấn di mấy chục trượng mới dừng lại, trợn tròng trắng.
Hóa ra "Hoang cổ bạch trạch" thấy gã bỏ chạy nhưng vẫn bất động, tỏ vẻ cười nhạo, há miệng phun ra sáu làn bạch sắc quang hoa.
Bạch sắc quang hoa không trực tiếp oanh kích Ngụy Tác mà vòng qua, khuếch tán ra, gã nhận ra mình bị bạch sắc chướng khí vây kín, chỉ còn một vùng chừng năm, sáu mươi trượng chưa bị.
Muốn chạy thoát cũng phải liên tục kích phát thái cổ hung hỏa, đốt thành một thông đạo.
Nhưng vị bát cấp lão đại chăm chắm nhìn Ngụy Tác, coi gã là món đồ trong túi, tuyệt đối không để gã thiêu đốt được thông đạo bỏ chạy.
Lần này, Ngụy Tác bị "Hoang cổ bạch trạch" dồn vào rọ.
"Ngụy Tác, sao thế này? Không phải ngươi đi cùng bọn Lệ Nhược Hải hả, đây là Hoang cổ bạch trạch, bát cấp yêu thú..." Lục bào lão đầu kêu ầm lên trong tai gã.
"Bọn ta đang ở gần Hoàng Đạo thành, Thiên khung ở đây lại nứt một vết, Hoang cổ bạch trạch thì ta đã được bọn Lệ Nhược Hải cho biết, ngươi đừng rườm lời, mau cho ta biết nó có nhược điểm gì." Ngụy Tác thu Như ý linh lung tháp lại, lấy kim sắc pháp bảo có thể kích phát kim sắc thiểm điện ra.
"Cái gì, Thiên khung lại nứt một vết!" Lục bào lão đầu kêu lên: "Hoang cổ bạch trạch từ thời thượng cổ đã được coi là ôn thần, không có nhược điểm, sinh lực dị thường, mớ tảo trên mình nó có thể phun ra chất nhầy giúp nó nhanh chóng khôi phục vết thương của thân thể, nên dù ngươi xuyên thủng người nó thì nó cũng lành lại rất nhanh. Muốn giết nó thì phải cắt đầu hoặc trọng thương não bộ! Trừ hỏa hệ thuật pháp và pháp bảo có tác dụng khắc chế phần nào thì các loại thuật pháp khác đều vô dụng."
"Oành!"
Cùng lúc, Hoang cổ bạch trạch gầm lên phun ra một đạo bạch sắc quang trụ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ngươi không nể mặt thì đừng trách ta."
Lục bào lão đầu nói thế, lại thấy bạch sắc quang trụ to gấp mấy lần thân người phả vào mặt, Ngụy Tác lắc đầu, không hề tỏ ra khẩn trương.
Hắc quang lóe lên, Hắc minh cốt quân vốn được gã thu lại, chuẩn bị bỏ chạy lại được thả ra, phát một đạo hắc sắc quang trụ, va vào bạch sắc quang trụ.
Chát!.
Hắc bạch phân minh, Hắc cốt minh quân phát ra hắc sắc quang trụ tan biến vô ảnh vô tung, bạch sắc quang trụ cũng tan đi một phần ba.
"Ầm", Ngụy Tác lại thong thả kích phát Trường hà thao thiên quyển.
Theo gã tính toán, cùng với kinh nghiệm giao thủ trước kia, Trường hà thao thiên quyển tung đòn này, bạch sắc quang trụ của Hoang cổ bạch trạch cùng lắm chỉ còn lại một đoạn.
Đoạn lại kích phát thái cổ hung hỏa mới thiêu sạch sẽ được, không bị bạch sắc chướng khí thấm vào linh quang quang tráo.
Nhưng gã hít một hơi lạnh vì Hoang cổ bạch trạch kích phát bạch sắc quang trụ, đánh tan hắc sắc quang trụ của Hắc cốt minh quân rồi tản thành từng đốt, biến hình, ngưng tụ lại.
Bạch sắc quang trụ phân tán thành mấy trăm dải quang hoa cỡ bàn tay, từ bốn phương tám hướng đổ vào Ngụy Tác.
Thuật pháp của Hoang cổ bạch trạch không ngờ lại quỷ dị như thế, hoàn toàn sáng với thuật pháp đỉnh nhọn được!
Ngụy Tác hơi giơ tay, Trường hà thao thiên quyển cuồn cuộn sóng, đánh tan quá nửa bạch sắc quang hoa hình đom đóm trước mặt.
Gã tỏ vẻ ngưng trọng liên tục bắt pháp quyết, thái cổ hung hỏa hóa thành hình nấm, ngoài ra từng làn bạch sắc tiên thiên chân hỏa liên tục phát ra.
Từng làn bạch sắc tiên thiên chân hỏa tràn vào thái cổ hung hỏa, khiến thái cổ hung hỏa liên tục biến hình, khuếch đại.
Được gã khống chế, thái cổ hung hỏa và tiên thiên chân hỏa hình thành một lớp hỏa quang màu trắng pha đen bên ngoài kim sắc linh quang quang tráo.
"Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt!"
Đom đóm không ngớt va vào hắc bạch lưỡng sắc hỏa tráo nhưng đều bị đốt thành tro.
Ngay cả Hoang cổ bạch trạch cũng tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ đạo thuật pháp này lại bị Ngụy Tác phá như thế.
Ngụy Tác không lơi tay.
Gã dùng Khống hỏa thuật, kích phát tiên thiên chân kéo thái cổ hung hỏa thành một lưới lửa, nhưng liên tục kích phát tiên thiên chân hỏa cũng như thiêu đốt chân nguyên, tổn hao cực kỳ kinh nhân.
Nhưng gã không dám ngừng, hải lửa hai màu va vào vùng bạch sắc chướng khí phía sau.
"Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt!"
Chướng khí chạm vào dải lửa hai màu là tan thành tro.
"Oành!"
Hoang cổ bạch trạch như lướt trên không, lại một đạo bạch sắc quang trụ bổ vào Ngụy Tác.
Ngụy Tác không hoảng loạn, Hắc minh cốt quân phát ra một đạo hắc sắc quang trụ, Trường hà thao thiên quyển dấy lên một đạo cự lãng, cùng kim sắc thiểm điện như thùng nước của gã, đồng thời oanh kích bạch sắc quang trụ t.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bạch sắc quang trụ bị đánh vỡ tan, uy năng không đủ phá hai dải lửa quanh gã.
Mí mắt Ngụy Tác co lại vì biến cố chợt xuất hiện, từ phía trên đầu, hắc sắc quang diễm còn lớn gấp rưỡi dải lửa hai màu của gã giáng mạnh lên.
Chát!
Hai dải lửa vỡ nát, biến thành từng tia bay tứ tán, ngay cả kim sắc linh quang quang tráo cũng nứt nẻ rồi tan vỡ.
"Gù!"
Tiếng giao long gầm vang.
Nếu có tu sĩ ở phía trên sẽ thấy trong bạch sắc chướng khí trên đầu Ngụy Tác có một thân thể to lớn đang cử động.
Lúc này trên đỉnh Hoàng Đạo thành, ba con Đế vương hắc giao chỉ còn lại một.
Lại một con lao xuống đầu Ngụy Tác.
Đế vương hắc giao phát ra hắc sắc quang diễm, phá tan kim sắc linh quang quang tráo của gã thì uy năng hao tận, tan biến vô ảnh vô tung, tích tắc đó có không ít bạch sắc chướng khí thấm vào thổ hoàng sắc linh quang quang tráo còn lại của gã.
Mấy chục dải bạch sắc chướng khí thấm vào thể nội gã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.