"Không có gì, tại hạ vô tình đọc được trong mấy quyển sách cổ hiếm có mà thôi." Ngụy Tác nói với Đỗ Khô Diệp vốn cực độ bội phục gã.
"Ban nãy tại hạ tưởng Ngụy đạo hữu khinh thị nhưng nhưng hóa ra không phải." Đỗ Khô Diệp vòng tay với Ngụy Tác, ngượng ngùng hỏi: "Ngụy đạo hữu, tại hạ còn một việc xin thỉnh giáo, Thiên đàn thiềm châu dược tính thế nào, luyện hóa một lần hay có thể nuốt chửng rồi từ từ luyện hóa? Luyện hóa xong, khí tức Thần huyền tu sĩ có thể thu liễm được chăng?"
"Thiên đàn thiềm châu dược tính không mãnh liệt, luyện hóa không tốn bao nhiêu thời gian. Tu vi như đạo hữu thì không đầy nửa tuần hương là sẽ hoàn toàn luyện hóa xong." Ngụy Tác bảo Đỗ Khô Diệp: "Khí tức Thần huyền tu sĩ hình thành trong linh khí của tu sĩ, chỉ cần có thuật pháp che giấu khí tức là giải quyết được."
"Hóa ra thế, đa tạ Ngụy đạo hữu!" Đỗ Khô Diệp đảo mắt, hoản hỉ ngửa mặt nuốt Thiên đàn thiềm châu.
Không tu sĩ nào có mặt tỏ ra bất ngò.
Bảo bối có thể luyện hóa ngay, rất có lợi khi hành tẩu và tìm bảo vật bên ngoài Thiên khung đương nhiên trực tiếp luyện hóa được là tốt nhất, tránh bị cướp đoạt.
Đỗ Khô Diệp hỏi Ngụy Tác cách luyện hóa là tu sĩ tại trường đều hiểu.
"Ngụy đạo hữu nói không sai. Tại hạ nợ Ngụy đạo hữu một món." Nuốt Thiên đàn thiềm châu xong, tựa hồ cảm giác thoáng qua, Đỗ Khô Diệp chân thành nói vậy, trên mình toát ra mùi thơm kỳ dị.
Linh khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-chi-lo/1442394/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.